Chương 28: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (2)

"Mọi người có thấy Trương Chi Ngang vừa dùng ứng dụng gọi taxi không? Anh ta rất thành thạo. Tôi có lý do để nghi ngờ anh ta là một trong hai phú nhị đại."

"

"Thôi đi, dùng cái phần mềm gọi xe chính là phú nhị đại? Không kiến thức, phú nhị đại thực sự sao có thể đi taxi khi đi du lịch nước ngoài? Không phải đều có xe chuyên dùng đưa đón sao? Gọi xe gì chứ, quá tốn công."

"Lầu trên +1, tiếp tục loại trừ Trương Chi Ngang."

"Lầu trên +2, tiếp tục ủng hộ Lý Đô Mật cùng Hứa Bạc Chu."

"Ahhh, camera có thể chú ý đến người khác nhiều hơn không? Sao chị Minh Vi lại ít khi xuất hiện thế!"

"Xe tới xe tới!"

Trên màn hình phát sóng trực tiếp, một chiếc xe thương mại bảy chỗ dừng lại trước mặt mọi người.

Sau khi giao tiếp bằng tiếng Anh lưu loát với tài xế, Trương Chi Ngang cất vali của mình vào cốp xe rồi nhét vali của những người khác vào, động tác nhanh nhẹn, sức lực mười phần, sau khi lên xe còn nhiệt tình bắt chuyện với tài xế.

Tống Vãn Huỳnh buồn ngủ đến nỗi mí mắt sụp xuống, hận không thể cả người đều treo trên người Minh Vi, vừa lên xe liền chui vào ghế nhắm mắt lại, chỉ mong giây tiếp theo đã có thể nằm trên giường lớn ở khách sạn ngủ.

Chiếc xe taxi chạy trên đường lớn, hai bên đường có rất ít người qua lại. Ánh đèn ấm áp ở hai bên bổ sung cho nhau, chiếu sáng những tòa nhà mang phong cách châu Âu độc đáo.

"Oa, đẹp quá." Tống Di suốt dọc đường hầu như không nói lời nào cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc khi chứng kiến ​​cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe.

Lý Đô Mật ngồi bên cạnh gật đầu nói: "Đúng là rất đẹp, trước kia ba tôi từng dẫn tôi đến đây, vẫn y như trong trí nhớ của tôi, không có gì thay đổi."

"Cô khi còn nhỏ đã tới?"

"Đúng vậy, nhưng mà là lúc còn rất nhỏ." Ánh mắt của Lý Đô Mật vô tình nhìn đến nhân viên đang cầm máy quay ở ghế phụ, cô ngạc nhiên hỏi như vừa phát hiện ra điều gì đó: "Bây giờ đã bắt đầu quay rồi sao?"

Nhiếp ảnh gia gật đầu.

"A! Sao không nói trước với tôi." Cô ta quay đầu lại, cố gắng dùng chiếc áo khoác lớn của Hứa Bạc Chu che mặt mình. "Đừng quay nữa. Gần đây tôi ăn hơi nhiều nên tăng cân, lên hình không đẹp chút nào."

Lý Đô Mật cao 1m6, dáng người khá gầy, thoạt nhìn còn chưa đến 45 cân.

Tăng cân?

Nhậm Khả kinh ngạc, "Tăng cân? Không thể nào, cô gầy như vậy, chắc là còn chưa đến 45 kg đi?"

"Không đâu, tôi béo lắm," Lý Đô Mật chỉ vào khuôn mặt chỉ có một chút thịt của mình, "Nhìn này, mặt tôi đã tăng không ít thịt, eo và đùi cũng vậy. Đừng nhìn tôi gầy như bây giờ, tôi đang hóp bụng lại đấy. Khi đến khách sạn tôi phải tập thể dục rồi mới có thể đi ngủ."

Nhậm Khả lắc đầu, "Cô đúng là điên rồi, gầy như vậy mà còn muốn giảm cân."

Tống Di vốn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, bây giờ cô đã gầy lắm rồi, đừng giảm cân nữa".

"Thật sao? Tôi gầy á? Tôi luôn nghĩ mình béo, buổi tối mỗi ngày tôi đều phải tập thể dục một tiếng, đây là thói quen tôi đã duy trì trong nhiều năm, nếu không tập thể dục thì hôm sau có thể sẽ tăng vài cân." Cô thở dài, "Thật ra tôi rất ghen tị với mọi người không cần phải cố ý vận động để giảm cân mà dáng người đã rất đẹp rồi. Không giống tôi..."

Nhậm Khả và Tống Di đồng thời cúi đầu nhìn eo mình, biểu cảm khó coi, cảm thấy không thoải mái như ăn phải ruồi.

Ríu rít, ríu rít.

Tống Vãn Huỳnh mở mắt ra, nhìn Lý Đô Mật vẫn đang cố tình nhắc đến chủ đề giảm cân trước mặt mình thì mạnh mẽ gia nhập cuộc nói chuyện, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Nhậm Khả quay đầu lại, "Chúng tôi đang nói chuyện giảm béo, Lý Đô Mật nói cô ấy béo, cô nói xem, cô ấy béo sao?"

Lý Đô Mật buồn rầu thở dài, "Tôi nói tôi tăng cân nhiều lắm nhưng chị Khả Khả và chị Tống Di đều nói tôi không béo, ai, tôi cũng không biết……"

Tống Vãn Huỳnh gật đầu phụ họa nói: "Cô nói không sai, cô thật sự rất béo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!