Không lâu sau, xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Văn.
Cả biệt thự và sân trong được thắp sáng rực rỡ. Một chiếc Bentley màu bạc với biển số năm số 6 đỗ ở cổng biệt thự, trông rất kiêu ngạo.
Tống Vãn Huỳnh nhìn người hầu mở cửa cho mình với vẻ mặt bối rối, "Trong nhà có khách sao?"
"Tống Vãn Huỳnh, vào đây!"
Người hầu còn chưa kịp trả lời thì một tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong nhà, Tống Vãn Huỳnh giật mình vội vã bước vào nhà.
Trong phòng ngoại trừ Văn Nghiên đang tăng ca tại công ty thì còn có Văn lão tiên sinh và một số người khác. Ngồi trên ghế sofa bên cạnh là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, tuy tuổi tác không bằng hai người Văn Nghiên cùng Văn Việt nhưng dáng người được bảo dưỡng không tồi, một thân tây trang phẳng phiu không hề có dấu hiệu mập ra, hai mắt sáng ngời có thần, nhìn Tống Vãn Huỳnh từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt tức giận.
"Ba ba?" Tống Vãn Huỳnh ngập ngừng gọi.
"Đừng gọi tôi là ba! Làm ra loại chuyện gièm pha này còn có mặt mũi gọi tôi là ba?"
Tống Vãn Huỳnh nhẹ nhàng thở ra, đoán đúng rồi.
Tức giận như vậy, xem ra là đã biết chuyện cô mang thai giả lừa kết hôn.
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn không nói lời nào.
Tống Chính Huy giận sôi máu, từ trên sô pha đứng dậy cả giận nói: "Lúc nhỏ con tùy hứng thì không nói, ba nghĩ con tuổi còn nhỏ, chậm rãi dạy bảo là sẽ trở nên hiểu chuyện hơn, nhưng con học được gạt người từ lúc nào hả? Giả mang thai, lừa hôn, ai dạy con!"
Càng nói càng kích động.
Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân vội vàng đứng dậy tới khuyên, "Chính Huy, đừng kích động, chậm rãi nói."
Tống Chính Huy vẻ mặt hổ thẹn mà nhìn Văn lão tiên sinh, "Văn thúc, cháu thực xin lỗi người, là cháu không dạy dỗ con cho tốt, đứa nhỏ này làm ra chuyện như vậy, người làm ba như cháu cũng thấy thẹn trong lòng, nếu là chúng cháu đã làm sai, vậy thì tối nay cháu sẽ đưa con bé về nhà, sáng mai chín giờ cháu sẽ đích thân đưa con bé đến Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn với Văn Nghiên!"
"Trước tiên anh bình tĩnh lại đã, đừng dọa con bé sợ" Văn phu nhân ôm vai Tống Vãn Huỳnh vỗ nhẹ an ủi, quay lại nói với Tống Chính Huy: "Chuyện này xác thật là Vãn Huỳnh làm không đúng nhưng con bé đã biết sai rồi, mấy ngày nay trong lòng cũng không dễ chịu, sao anh lại còn mắng con bé."
Văn lão tiên sinh cũng khuyên nhủ: "Ly hôn là chuyện giữa hai vợ chồng. Hai đứa đã thương lượng bàn bạc xong rồi, cháu nói không tính, chúng ta nói cũng không tính, để bọn chúng tự quyết định."
Tống Chính Huy trầm mặc một lát, "Văn thúc, cháu muốn nói chuyện riêng với Vãn Huỳnh."
Văn phu nhân thập phần lo lắng Tống Chính Huy sẽ nổi cơn thịnh nộ mà động thủ với Tống Vãn Huỳnh, vừa định lại khuyên hai câu thì nhìn thấy Văn lão tiên sinh nhìn bà lắc lắc đầu, chỉ đành phải kìm nén nỗi lo lắng mà nhìn Tống Vãn Huỳnh đi theo Tống Chính Huy đến phòng làm việc nhỏ ở tầng một.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt tức giận của Tống Chính Huy lập tức thay đổi.
Ông hận sắt không thành thép mà nhìn Tống Vãn Huỳnh, "Tổ tông! Con đúng là tổ tông của ba! Cho dù con muốn sao trăng trên trời ba cũng có thể lấy xuống cho con, còn không phải chỉ là Văn Nghiên thôi sao, có gì to tát chứ, con thích anh ta thì cha sẽ tìm cách cho con là được, sao phải nói mình mang thai."
"Thực xin lỗi ba ba, là con nhất thời hồ đồ."
"Hồ đồ? Ba còn có thể nói gì bây giờ! Nếu ba biết con không có thai thì sao hôn lễ lại qua loa như vậy được? Thời điểm kết hôn không khiến mọi người toàn thành phố biết con gái Tống Chính Huy sắp gả chồng, ba đã hối hận đến không có mặt mũi đi gặp mẹ con! Ba chỉ có một người con gái bảo bối là con, có chuyện gì mà con không thể nói với ba?"
Tống Chính Huy là một người ba luôn ở sau lưng xử lý cục diện rối rắm cho con gái, cưng chiều con gái đến mức thái quá. Bất kể con gái muốn gì, ông đều cố gắng hết sức để thỏa mãn con.
Chính vì lớn lên trong một môi trường hưởng thụ vô hạn như vậy nên Tống Vãn Huỳnh trở nên cực kỳ ích kỷ.
Đương nhiên, làm một người trợ giúp Tống Vãn Huỳnh diễu võ dương oai nhất, kết cục của Tống Chính Huy cũng khá bi thảm.
Tống thị phá sản, Tống Vãn Huỳnh bị bỏ tù, Tống Chính Huy một đêm đầu bạc.
"Vãn Huỳnh, con thành thật nói cho ba ba, từ khi kết hôn đến nay Văn Nghiên có làm con ủy khuất không?"
"Ngoại trừ việc anh ấy không thích con và thường lấy lý do công việc không về nhà thì dường như không còn gì khác."
"Cái gì? Thường xuyên không về nhà?" Tống Chính Huy càng tức giận hơn, nếu không phải hiện tại ông đang "giáo dục" Tống Vãn Huỳnh thì ông thế nào cũng phải giáo huấn đồ hỗn trướng kia thật tốt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!