Dư Nguyệt không ngờ rằng tiểu trà xanh mà cô ghét cay ghét đắng lại chính là tiểu tiên nữ mà cô luôn miệng khen ngợi với mọi người suốt tối nay.
Tiểu tiên nữ người đẹp thiện tâm đưa băng vệ sinh và thay giày cho cô sao có thể là Tống Vãn Huỳnh "tiếng xấu lan xa" kia được?
Dư Nguyệt đột nhiên hiểu ra vì sao bạn mình lại liên tục bị tiểu trà xanh này đánh bại, ngay cả cô cũng suýt bị lừa, chưa kể đến người bạn não yêu đương của cô, đúng là không cùng đẳng cấp, sao có thể là đối thủ của cô ta được.
Sơ suất rồi.
Cô đáng lẽ phải nhận ra có điều gì đó không ổn từ lúc cô hỏi tên Tống Vãn Huỳnh nhưng Tống Vãn Huỳnh lại ấp úng.
Minh Vi ở bên cạnh khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Vãn Huỳnh nói: "Chị Minh Vi, đây là chuyện giữa em và bọn họ, chị đứng sang một bên, đừng xen vào."
"Cô xác định không cần tôi quản?"
Tống Vãn Huỳnh kiên định gật đầu, ngay sau đó mặt lộ vẻ khó xử thấp giọng nói: "Là báo ứng của em."
Nghe đến hai chữ báo ứng thì Minh Vi liền hiểu rõ, cô đứng cách xa một mét để Tống Vãn Huỳnh tự giải quyết.
Sau khi Tô Cẩm kết thúc bài phát biểu khai mạc của mình thì đi khắp nơi tìm Minh Vi, thấy tình hình bên này giương cung bạt kiếm bèn mỉm cười bước đến bên cạnh Minh Vi, "Làm sao vậy?"
Minh Vi lời ít mà ý nhiều, "Mâu thuẫn nhỏ."
Mâu thuẫn nhỏ?
Dư Nguyệt cười lạnh, đáy lòng tích góp lửa giận bị Tống Vãn Huỳnh lừa gạt thổi bùng lên, "Chẳng trách khi tôi hỏi tên cô là gì thì cô vẫn luôn ấp úng không nói, Tống Vãn Huỳnh, cô cũng biết những việc trước đây mình làm là đáng xấu hổ, nhất định sẽ gặp báo ứng đúng không?"
Tống Vãn Huỳnh không trả lời cô ta mà cúi đầu nhìn đôi giày trên chân Dư Nguyệt, "Chân cô còn đau không?"
"…… Cái gì?"
"Nếu không đau thì đổi giày nhé."
Câu hỏi không nhận được phản hồi lại bị chuyển hướng thành công. Dư Nguyệt cảm thấy buồn bực như bị dắt mũi.
Cô kìm nén cơn tức giận, cởi giày ra rồi bước xuống đất bằng chân trần, nhìn Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm xuống đem giày trên chân cởi ra đổi cho mình.
Dư Nguyệt trầm mặc đi giày của mình vào, Tống Vãn Huỳnh lấy từ trong túi xách ra hai miếng băng cá nhân cỡ lớn rồi nói, "Tôi cố ý nhờ phục vụ lấy giúp cô, gót chân cô có lẽ vẫn chưa lành, mang giày đi đường sẽ rất khó chịu, dán băng keo cá nhân này vào sẽ thoải mái hơn, còn có, nếu cô cảm thấy không thoải mái khi đi giày cao gót sáu phân thì sau này đừng đi giày cao hơn bốn phân nữa. Mang giày thì quan trọng nhất là chúng phải vừa vặn và thoải mái.
Nếu giày trở thành công cụ tra tấn thì thà đi chân trần còn hơn."
Nhìn miếng băng dán cá nhân trước mặt, cơn tức giận mà Dư Nguyệt tích tụ trong lòng khi đến đây đã tan biến hơn phân nửa.
Cô nhận miếng băng cá nhân một cách ngượng ngùng:"Cảm ơn."
"Không có gì"
Cô gái bên cạnh Dư Nguyệt kéo tay cô ấy thấp giọng nói: "Đây chính là tiên nữ xinh đẹp tốt bụng mà cậu nói? Cậu đang làm gì vậy? Không phải cậu đã đồng ý hôm nay sẽ thay tôi trút giận sao?"
Chuông báo động trong lòng Dư Nguyệt tức khắc vang lên, cô thế nhưng bị Tống Vãn Huỳnh lừa cho qua chuyện.
Cô lạnh mặt, "Một chút ơn huệ nhỏ đã muốn tôi tha cho cô? Cô có biết bạn tôi đã vì cô mà khóc bao nhiêu lần không?"
Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì sửng sốt nhìn sang người bạn bên cạnh Dư Nguyệt: "Cô không sao chứ?"
"Tôi rất tốt, về sau sẽ càng tốt hơn!"
"Thực xin lỗi." Tống Vãn Huỳnh cúi đầu, "Tôi thực sự xin lỗi, tôi không ngờ những lời tôi nói lại gây tổn thương nghiêm trọng đến vậy cho cô, nhưng tôi nghĩ có thể cô đã hiểu lầm những lời tôi nói rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!