Chương 19: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (3)

Trên mặt Tiêu Dược xanh trắng đan xen, ông như thế nào cũng không nghĩ tới người luôn đơn độc chiến đấu không có người chống lưng như Minh Vi sẽ được đại tiểu thư Tống gia bảo vệ.

"Được, chuyện hủy hợp đồng sau này hãy nói," ông ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám trút giận, "Minh Vi, cô giỏi lắm!"

Nói xong đành đè nén lửa giận rời đi.

Tống Vãn Huỳnh làm mặt xấu với lưng Tiêu Dược, quay đầu lại nhìn về phía Minh Vi, "Chị, đừng sợ. Loại cặn bã này chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Nếu chị không muốn người khác biết mình là vợ của anh cả, vậy từ nay về sau em sẽ là người chống lưng cho chị. Nếu có ai dám bắt nạt chị, em sẽ là người đầu tiên không tha cho người đó!"

Minh Vi sau một lúc lâu không nói gì, cô nghi hoặc nhìn Tống Vãn Huỳnh, "Tại sao cô lại giúp tôi?"

"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!"

Minh Vi trầm mặc.

"Ồ, bởi vì chúng ta là người một nhà."

Minh Vi tiếp tục trầm mặc.

"Ai nha, bởi vì em muốn lấy lòng chị, chị không nhìn ra sao?"

"Lấy lòng tôi?"

"Đúng vậy, chị biết trước kia em đã làm quá nhiều chuyện sai trái, chị nhất định rất chán ghét em, nhưng hiện tại em thật sự biết sai rồi. Em muốn bù đắp những lỗi lầm trước kia mình đã gây ra cho chị, cũng muốn cho chị biết em không còn là Tống Vãn Huỳnh trước kia nữa. Em hy vọng sau này chị có thể bớt chán ghét em đi, chỉ một chút thôi cũng được."

Thành thật mà nói, Minh Vi có ấn tượng ban đầu khá tốt về Tống Vãn Huỳnh, ngây thơ đáng yêu miệng lại ngọt, đối đãi mọi người hiền lành rất có lễ phép, chỉ cần làm nũng là mọi người không thể không đồng ý với mọi yêu cầu của cô ấy, nếu không phải sau này cô liên tục gây trở ngại chơi tâm cơ, cô sẽ rất vui lòng đối xử với Tống Vãn Huỳnh như em gái.

Bộ dáng Tống Vãn Huỳnh mềm mại thỉnh cầu cô hiện tại khiến cô cảm thấy như quay lại lần đầu tiên gặp Tống Vãn Huỳnh.

"Chị ơi, chị vẫn còn nghi ngờ động cơ của em sao?"

Minh Vi thề thốt phủ nhận, "Không có."

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Minh Vi không có dấu hiệu dịu đi, Tống Vãn Huỳnh cúi đầu đáng thương nói: "Chị khẳng định có, nếu có thể thì em hận không thể móc tim ra cho chị xem……"

"Được rồi! Tôi tin tưởng cô, đi thôi."

Sương mù tan đi, Tống Vãn Huỳnh cười nói: "Vậy chị, chị có bớt ghét em đi một chút không?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi xác thật có chút không đành lòng cự tuyệt, hàm hồ nói một chữ: "Ừm."

"Được! Em sẽ càng nỗ lực, về sau mỗi một ngày đều tranh thủ làm chị bớt chán ghét em một chút!"

"Tống Vãn Huỳnh!"

Một tiếng gầm vang lên, Tống Vãn Huỳnh đang hưng phấn lập tức dựng tóc gáy.

"Tốt lắm, cuối cùng cũng tìm được người rồi, Dư Nguyệt! Cậu ở đâu, Dư Nguyệt? Mau tới đây, tôi tìm được  Tống Vãn Huỳnh rồi!"

"Đâu! Tống Vãn Huỳnh ở đâu?"

Tống Vãn Huỳnh hèn nhát né tránh núp sau lưng Minh Vi.

Cô quá đắm chìm vào vai anh hùng cứu mỹ nhân mà quên mất Dư Nguyệt!

"Dám làm không dám nhận," Dư Nguyệt cười lạnh, "Tống Vãn Huỳnh, cô cho rằng núp sau lưng người khác thì tôi không thể làm gì cô sao? Tôi khuyên cô vẫn là thành thật đứng ra giải quyết chuyện của chúng ta đi, nếu không đừng trách tôi đối với cô không khách khí!"

Chuyện gì đến sẽ đến, điều gì cần phải đối mặt thì phải đối mặt, Tống Vãn Huỳnh chỉ hy vọng Dư Nguyệt có thể giữ chút thể diện cho cô vì miếng băng vệ sinh trong toilet kia.

Cô lấy lại bình tĩnh đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!