Chương 18: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (2)

"Đúng vậy, hơn nữa người lớn lên cũng đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt đáng yêu, cũng không biết tên cô ấy là gì, nhưng mà chúng tôi đã thêm nhau trên WeChat rồi, đợi lát nữa nhìn thấy cô ấy thì sẽ giới thiệu cho cậu, cậu nhất định sẽ thích cô ấy," Dư Nguyệt nhìn quanh bốn phía, "Đúng rồi, Tống Vãn Huỳnh đâu?"

"Không biết, vừa rồi còn ở đây, cũng không biết đã chạy đi đâu."

"Không sao, yến hội mới vừa bắt đầu, chúng ta sẽ ở đây chờ, cô ta không chạy xa được đâu."

Tống Vãn Huỳnh lén lút thò đầu ra từ sau cây cột.

Quả nhiên Dư Nguyệt đang đứng cách cửa phòng tiệc không xa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Tống Vãn Huỳnh kéo một người phục vụ lại hỏi: "Xin chào, cửa sau phòng tiệc của khách sạn anh ở đâu?"

"Xin lỗi tiểu thư, cửa sau tạm thời đóng vì bữa tiệc. Cô có thể ra từ cửa trước và đi vòng ra sau sảnh tiệc để đến cửa sau."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, "Cảm ơn, không cần."

Trước có truy binh sau không có đường lui.

Chẳng lẽ cô thực sự phải trả giá cho những điều xấu mà "Tống Vãn Huỳnh" đã làm trước công chúng sao?

Thôi, nếu là "Tống Vãn Huỳnh" thiếu nợ, thoát được nhất thời chứ không thoát được một đời, cô vẫn phải trả lại. Trường hợp tệ nhất thì cô có thể chuyển đến một thành phố khác để sống trong tương lai.

Hít một hơi thật sâu, Tống Vãn Huỳnh vừa định dũng cảm bước ra thì ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tối sầm lại. Ánh đèn rọi vào sân khấu, người chủ tiệc cầm micro phát biểu chính thức bắt đầu bữa tiệc.

Toàn trường vỗ tay rầm rầm.

Lúc này Tống Vãn Huỳnh mới nhận ra rằng người đang phát biểu khai mạc trên sân khấu là bạn của Minh Vi, người cô gặp khi vừa bước vào hội trường.

Không lâu sau đèn lại tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn ở giữa hội trường.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội trường.

Không ít tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi khiêu vũ theo nhạc, uống rượu và trò chuyện.

Cô quay lại nhìn phía cửa, Dư Nguyệt đã biến mất.

Cơ hội tốt!

Tống Vãn Huỳnh hướng mắt về phía cửa phòng tiệc, đang định rời đi thì tình cờ nhìn thấy Minh Vi đang nói chuyện với ai đó cách đó không xa. Cô không biết họ đang nói gì, nhưng Minh Vi có vẻ không vui. Cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh, hiếm khi nào cô ấy tức giận như thế này.

"Minh Vi, cô không có bối cảnh cũng không có chỗ dựa, cô cho rằng chỉ cần có chỗ đứng trong ngành giải trí là có thể trở mặt với mọi người sao? Đã cho cô mặt mũi lại còn không cần, cũng không nghĩ xem là ai đã nâng cô lên vị trí này, không có tôi, cô chẳng là gì cả!"

"Bọn họ đặc biệt chỉ định cô đóng bộ phim tiếp theo, cô còn giả vờ thanh cao cái gì! Cô thậm chí còn không bàn bạc với tôi mà cứ thế từ chối. Cô nghĩ cô chỉ từ chối một bộ phim thôi sao? Họ nói rằng họ không muốn nhìn thấy cô trong rạp chiếu phim trong tương lai. Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là cô bị cấm khỏi ngành điện ảnh!"

Minh Vi cười lạnh, "Tôi không biết tốt xấu? Anh hẳn phải biết mấy năm qua tôi vì anh kiếm bao nhiêu tiền. Anh ghé vào người tôi hút máu tôi đến no căng bụng còn cảm thấy không đủ, Tiêu Dược, đừng cho là tôi không biết người khác lấy được thẻ phòng của tôi như thế nào. Anh thay tôi nói cho bọn họ biết, còn có lần sau thì không chỉ là chân trái bị gãy nữa đâu."

Tống Vãn Huỳnh trốn sau cây cột càng nghe càng tức giận.

Cô biết Minh Vi đã bước vào ngành này cách đây 5 năm, từ một người mẫu quảng cáo vô danh trở thành ngôi sao lớn với 10 triệu người hâm mộ trên Weibo, không có bối cảnh cùng chỗ dựa, 5 năm này phải trải qua những gì cô rất rõ ràng.

Thực ra Minh Vi không cần phải làm việc vất vả như vậy. Chỉ cần cô ấy công khai chuyện cô ấy và Văn Việt kết hôn thì sẽ có rất nhiều nguồn lực sẽ tìm đến cô ấy.

Nhưng Minh Vi có sự kiên trì của riêng mình.

"Được, tốt lắm. Cánh cứng rồi muốn bay đúng không? Tôi nói cho cô biết, mơ đi! Hợp đồng giữa chúng ta vẫn chưa hết hạn. Nếu cô muốn chấm dứt hợp đồng thì phải xem tôi có đồng ý hay không!."

Tống Vãn Huỳnh tức khắc nổi giận bước lên phía trước: "Ồ chị Minh Vi, chị ở đây à. Cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi."

"Sao cô lại ở đây?" Minh Vi khẽ nhíu mày: "Tôi có chuyện phải xử lý, cô đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới tìm cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!