Tống Vãn Huỳnh hối hận vì hôm nay không xem lịch trước khi ra ngoài.
Nếu cô dự đoán được hôm nay sẽ có một "thảm họa đẫm máu" như này, đánh chết cô cũng không bao giờ ra khỏi nhà.
Mới vừa rồi còn lo lắng "Tống Vãn Huỳnh làm nhiều việc ác" chia rẽ vài cặp đôi có thể gặp báo ứng hay không, giây tiếp theo báo ứng đã thật sự tới.
Tống Vãn Huỳnh khóc không ra nước mắt mà nhìn Dư Nguyệt, cô không chỉ chu đáo đổi giày cao gót cho cô ấy, để lát nữa cô ấy đến tìm cô tính sổ sẽ càng thoải mái, mà còn đích thân giao nộp bản thân cho cô ấy.
Bốn bề vắng lặng.
Tống Vãn Huỳnh chìm vào suy nghĩ sâu xa nhìn Dư Nguyệt, người vẫn cao hơn cô một chút sau khi đổi giày và có cánh tay cơ bắp tuyệt đẹp.
Nếu hiện tại cô thừa nhận chính mình là Tống Vãn Huỳnh, liệu nắm đấm sắt tức giận của cô ấy có giáng xuống cô không??
Cô có thể chịu nổi một đấm của cô ấy không?
"Này?" Dư Nguyệt thấy cô đột nhiên không nói một lời thì nhịn không được giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Cô không sao chứ?"
Tống Vãn Huỳnh lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi vào cánh tay Dư Duyệt thì nuốt lại những lời muốn nói: "Tôi không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp cần xử lý, tôi đi trước đây. Gặp lại sau."
Nói xong cũng không đợi Dư Nguyệt trả lời, Tống Vãn Huỳnh đã vội vã chạy đi giống như năm đó lúc cô chạy bằng giày cao gót sáu phân để bắt xe buýt đi phỏng vấn vậy.
Dư Nguyệt ở phía sau hô to "Này! Cô vẫn chưa nói tên cho tôi biết! Làm sao tôi có thể trả giày cho cô đây?"
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại hô lớn: "Liên lạc qua WeChat!"
Dư Nguyệt nhìn bóng dáng sốt ruột hoảng hốt của cô thì vẻ mặt mờ mịt, chắc hẳn cô ấy có chuyện gì đó gấp. Không sao, vì họ đã thêm nhau trên WeChat nên chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau trong tương lai.
Nhìn ảnh đại diện của Tống Vãn Huỳnh trên WeChat, cô đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra là ở đâu.
Thôi, chính sự quan trọng.
Nghĩ đến những ấm ức và nước mắt mà bạn mình phải chịu dưới tay Tống Vãn Huỳnh, cô tiểu trà xanh kia, Dư Nguyệt nắm chặt tay.
—
Tống Vãn Huỳnh vốn định lén lút rời khỏi hiện trường yến hội không để ai phát hiện, nhưng cô đi loanh quanh trong hành lang khách sạn, thật vất vả tìm được biển chỉ dẫn lối ra, vừa mở cửa thì ánh đèn rực rỡ lung linh hiện ra chói lòe đôi mắt cô.
Tin xấu là cô đã quay trở lại hội trường
Tin tốt là bữa tiệc rất đông người, nên có lẽ bạn bè của Du Nguyệt sẽ không thể tìm thấy cô trong thời gian ngắn.
"Dư Nguyệt, bên này!"
Tống Vãn Huỳnh bắt được giọng nói một cách chính xác trong đám đông ồn ào, cô lặng lẽ cúi đầu quay lại thì thấy Dư Nguyệt bước tới đám đông cách cô ba mét.
"Ai nha cậu đi đâu thế? Tôi gọi cho cậu mấy lần rồi mà cậu không trả lời, gấp chết tôi rồi!"
"Không có tín hiệu, trong toilet cũng không có người, chân tôi ngồi xổm đến tê cứng luôn, nhưng may là tôi gặp được tiểu tiên nữ người đẹp thiện tâm, không chỉ cho tôi băng vệ sinh mà còn nhìn thấy giày cao gót của tôi cọ vào gót chân nên cố ý đổi giày với tôi. Nhìn xem, đây là giày của cô ấy."
"Đôi giày này tôi biết, đây là mẫu mới nhất mùa này của hãng C, không rẻ chút nào! Cô ấy tốt như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!