Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)

Quyết định đi theo Minh Vi đến tiệc rượu của Tống Vãn Huỳnh không phải là quyết định nhất thời, mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng sau lần đầu tiếp xúc với Văn Nghiên.

Muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với đại vai ác thì phải nghĩ biện pháp trở thành một trong những thành viên trong nhóm vai chính.

Nghĩ đến thái độ của Văn Nghiên đối với sự nghiệp có thể sánh với Mộ Dung Phục, người hết lòng khôi phục đất nước, cô sẽ không khuyên anh ta, cũng không có lập trường đi khuyên.

Có câu nói rất đúng, phu thê vốn là chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi phi phi phi!

Đại vai ác muốn gây chuyện tìm chết thì liên quan gì đến một người vô tội như cô!

Còn không bằng nỗ lực xoát hảo cảm của nam nữ chính, đảo ngược ấn tượng xấu về "Tống Vãn Huỳnh" trong tâm trí họ.

Cửa phòng khám ở tầng một mở ra, Tống Vãn Huỳnh đứng ở cửa, phòng khám trống không không có một ai, cô còn đang thắc mắc thì vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng tránh đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

Tống Vãn Huỳnh cười gượng, "Anh cả."

Văn Việt ngồi trên xe lăn, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Hai anh em nhà họ Văn thực ra không giống nhau.

Để mà nói thì Văn Việt càng giống cha hơn, anh hoàn toàn kế thừa lông mày, mắt, mũi của cha, ngũ quan cực kỳ sắc bén, có lẽ vì từ nhỏ đã đi theo bên người ông ấy, mưa dầm thấm đất học được hết mười phần sự cẩn thận và điềm tĩnh của ông, dù đã ngồi xe lăn ba năm nhưng trong xương cốt vẫn có sẵn khí tràng khiến người ta có cảm giác áp bách như cũ.

Đêm trước tai nạn xe hơi, hai cha con vừa mới hợp sức xử lý công việc của công ty ở nước ngoài, kiến ​​thức và năng lực của họ đều không giống người thường, nếu không phải vì tai nạn xe hơi, Văn Việt đã sớm tiếp quản mọi thứ trong nhà họ Văn, với thủ đoạn và sự quyết đoán của anh, Văn Nghiên căn bản không có một chút cơ hội nào.

Mà Văn Nghiên trông giống mẹ mình hơn, ngũ quan thanh tú, mặt mày mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ của Văn phu nhân hồi trẻ, nhưng có lẽ là do tính cách nên Văn Nghiên thoạt nhìn luôn là bộ dạng lạnh lùng xa cách, làm người khác khó có thể tiếp cận.

Một giọng nói lịch sự nhưng xa lạ vang lên, "Cô ở chỗ này làm gì?"

Rất kỳ lạ là ở trước mặt những người khác của Văn gia, cho dù là Văn Nghiên thì cô cũng có thể bày ra tư thái vô cùng đường hoàng thoải mái, nhưng ở trước mặt Văn Việt thì cô luôn có cảm giác áp bách không dám nhìn anh.

Tống Vãn Huỳnh căng da đầu tiến lên nói: "Em cố ý đến đây tìm anh."

"Tìm tôi? Chuyện gì?"

"Em nghe nói anh đã từ chối điều trị kể từ khi Chung lão đến đây vào hai ngày trước, em có biết một lão trung y rất giỏi, nếu anh cả anh nguyện ý, em mời ông ấy tới xem bệnh cho anh có được không?"

Văn Việt chống hai tay lên sườn xe lăn, thân thể ốm đau tra tấn làm anh gầy đi rất nhiều so với ba năm trước, khí tràng đang lộ ra ngoài được kiềm chế đi không ít, anh nhìn Tống Vãn Huỳnh lễ phép cự tuyệt, "Cảm ơn, không cần."

"Vì sao?"

Văn Việt vô thức xoa đầu ngón tay, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ và bối rối của Tống Vãn Huỳnh, anh ta không trả lời trực tiếp Tống Vãn Huỳnh mà hỏi: "Nghe nói hai ngày trước cô đã cho lão Trương ở nhà ấm trồng hoa một số tiền."

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp một tiếng.

Một ngày sau khi chuyện hoa quỳnh phát sinh, Văn Việt đã tra xét được chuyện "Tống Vãn Huỳnh" mua chuộc công nhân nhà ấm trồng hoa, còn làm rõ mọi chuyện trước mặt đầu sỏ gây tội, không cho một chút mặt mũi nào.

Cô biết dưới loại tình huống này, đã không thể tranh luận cũng không thể giảo biện, thì thẳng thắn xin khoan hồng mới là cách làm vãn hồi hình tượng chính xác nhất.

"Đúng vậy, con của lão Trương bị bệnh cần dùng tiền gấp, cho nên em đã cho ông ấy một số tiền để làm giúp em một việc."

Văn Việt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.

Tống Vãn Huỳnh hạ quyết tâm nói, "Em không cẩn thận hái hoa quỳnh của ông nội, sợ ông sẽ trách mắng lại nghĩ đến ông nội thích chị dâu như vậy hẳn là sẽ không trách chị ấy, cho nên mới định giá họa lên đầu chị dâu, anh cả, em biết sai rồi, về sau những chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh nữa, em thề!"

Không có giảo biện cũng không có giả vờ đáng thương.

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh rõ ràng, Văn Việt dám lấy chuyện này ra mặt đối mặt chất vấn cô thì nhất định là đã biết chân tướng, lại tiếp tục giảo biện thì sẽ chỉ làm ấn tượng của anh đối với mình ngày càng kém.

"Thật ra so sánh với cô, ông nội càng thích cô hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!