Tống Vãn Huỳnh tốc chăn ngồi dậy, "Anh không tin? Anh có phải hay không nhất định cần tôi ký tên lên giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt anh thì mới có thể tin tưởng? Được a, anh đem giấy thỏa thuận ly hôn ra đây, tôi hiện tại liền ký."
"Cô biết rõ nếu chúng ta ly hôn thì không đơn giản chỉ là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn là được, cô biết hiện tại tôi không thể lấy ra cho nên mới làm lớn chuyện không phải sao?"
"Anh cho rằng tôi chỉ đang phô trương thanh thế?" Tống Vãn Huỳnh trực tiếp nhảy xuống giường, "Đúng là tôi thích anh, nhưng đó là chuyện trước kia, hiện tại tôi đã nhìn thấu bản chất của đàn ông, tôi đã không còn thích anh nữa! Anh đừng tưởng rằng chính mình có bao nhiêu mị lực, nói đến cùng thì một người đàn ông có nội tâm chính trực thiện lương có trách nhiệm mới đáng giá cho tôi phó thác cả đời. Còn anh! Không!
Xứng!"
"Tôi không xứng?" Văn Nghiên cười lạnh, "Cũng không biết là ai nửa đêm bò lên giường tôi, mặt dày mày dạn một hai bắt tôi phụ trách, nếu tôi không phụ trách thì cô nghĩ mình hiện tại có thể làm Văn phu nhân?"
"…… Đây đều là chuyện quá khứ!"
"Cô nói tôi có trách nhiệm hay không đã."
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh muốn nói chuyện thật tốt với anh ta về những suy nghĩ trong lòng, không nghĩ tới Văn Nghiên đáp trả như vậy!
Cậu bé chăn cừu thật là bài học bất hủ của loài người!
Không ngờ hình tượng "Tống Vãn Huỳnh" trong lòng Văn Nghiên đã ăn sâu đến mức không thể lay chuyển, trong trường hợp này nói cũng vô ích, cô chỉ có thể dùng hành động thực tế để nói với Văn Nghiên rằng cô, Tống Vãn Huỳnh, muốn ly hôn với anh!
Trên đường từ bệnh viện trở về nhà họ Văn, Tống Vãn Huỳnh sắc mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
Trước khi xuống xe, cô nhìn về phía Văn Nghiên bên cạnh, "Đi chuẩn bị đơn ly hôn. Khi nào xong thì đưa cho tôi. Nếu anh thấy phiền thì tôi sẽ nhờ luật sư chuẩn bị. Tôi sẽ không để anh chịu bất kỳ tổn thất nào. Tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho anh thấy quyết tâm ly hôn của tôi!"
Ánh mắt trầm mặc của Văn Nghiên dừng ở trên người cô, "Được, nhớ làm theo lời cô nói."
"Ai không làm được là chó con!" Phát ra một lời tàn nhẫn, Tống Vãn Huỳnh đẩy cửa xe bước xuống.
Hoàng hôn buông xuống.
Đứng trước cổng, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vô cùng do dự.
Cô phải chuẩn bị tinh thần suốt chặng đường mới có đủ dũng khí đi vào Văn gia.
Đúng như cô dự đoán, khi thấy cô trở về những người làm trong sân và dì giúp việc trong nhà đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng họ chỉ dừng lại một lát rồi đều ăn ý rời đi.
Cô cố nén sự ngượng ngùng gọi dì Trần đang chuẩn bị rời đi: "Dì Trần, dì có biết mẹ ở đâu không?"
Dì Trần mắt nhìn trên lầu, "Phu nhân ở phòng ngủ."
"Cảm ơn dì Trần."
Cô quay người định lên lầu.
"Đợi đã."
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại khó hiểu nhìn dì Trần.
"Con cứ thế mà lên đó sao?"
"Vậy thì con phải lên bằng cách nào?"
Dì Trần thở dài bất lực: "Đi theo dì."
Tống Vãn Huỳnh nghe lời đi theo dì Trần vào phòng bếp.
Dì Trần mở nồi hầm trên bệ bếp, dùng thìa múc một bát canh đặt sang bên cạnh: "Phu nhân từ khi ở bệnh viện về vẫn chưa ăn gì, dì nấu chút canh, con mang lên cho phu nhân đi."
"Ồ, được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!