Đợi thấy lâu, Kha Diệc Lâm đến gõ cửa: "Tiểu Hi?"
Dây cung giữa hai người nới lỏng, cách tâm cửa Triệu Hi lên tiếng: "Đến ngay."
Hai phút sau, cô mới trở lại bữa tiệc, bà Kha quan sát cô rất lâu, lo lắng: "Hi Hi sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm."
Triệu Hi cười tự nhiên: "Không sao đâu bác gái."
Đang nói thì Triệu Minh Xuyên cũng trở về chỗ ngồi, ông Kha vô tâm: "Sắc mặt Minh Xuyên cũng không tốt lắm."
Hàm dưới của Triệu Minh Xuyên vẫn kéo căng, chưa dịu xuống được, khỏi phải nói đến biểu lộ dư thừa nào, mặt lạnh thật là lạnh, xa lánh không dễ thân cận, vì trưởng bối hỏi nên mới khách khí đáp lại: "Không sao ạ."
Cũng trả lời như vậy nhưng người vô tâm sẽ không nghi ngờ gì, người biết thì vẫn diễn kịch tiếp.
Kha Diệc Lâm siết chặt cán muỗng, trên mặt vẫn như bình thường, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Triệu Hi.
Đầu đũa Triệu Hi gắp rau xanh trong chén, khó khăn nuốt xuống.
Biểu hiện của Triệu Minh Xuyên ngày càng rõ ràng hơn, vốn anh không phải là kiểu đàn ông ẩn nhẫn nên không thoải mái thì lộ rõ ra mặt.
"Công ty còn có việc, mọi người cứ tự nhiên.
Bác gái, bác giữ gìn sức khỏe, cuối tuần kiểm tra, bác cứ liên hệ Chu Minh, con sẽ kêu cậu ấy sắp xếp thời gian." Không thèm nhìn ai, Triệu Minh Xuyên đặt bát đũa xuống, vung tay rời đi.
Kha Diệc Lâm vẫn duy trì lịch sự của chủ nhà, đứng dậy tiễn khách: "Anh, đi thong thả."
Triệu Minh Xuyên không nói gì, nhìn cậu ta và Triệu Hi mấy giây, cuối cùng giương cằm, vẻ mặt phách lối cuồng vọng.
Người đang ngồi đó cũng không ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ, lưu luyến suy nghĩ xem có chuyện gì giữa ba người này.
Ông Kha hắng giọng: "Ăn đi."
Tự mình thu lại sự tình, căn nhà lại náo nhiệt trở lại.
Sau bữa ăn, Kha Diệc Lâm nói chuyện phiếm với Triệu Hi, hai người trẻ tuổi rất xứng đôi, ngồi cùng một chỗ tạo nên hình ảnh đẹp.
Bà Kha cũng rất vui, lấy album ảnh đến ngồi xem cùng bọn họ.
Đến nước này, không thể tiếp tục nữa.
"Ăn dâu đi, quả này to nhất nè." Kha Diệc Lâm bưng dĩa trái cây đến, cẩn thận cầm nĩa đưa cho cô, cậu ngồi rất gần Triệu Hi.
Triệu Hi không nhận, lãnh đạm nói: "Diệc Lâm, em có chuyện muốn nói rõ với anh."
Kha Diệc Lâm ngừng lại một cái, vẫn mỉm cười: "Ăn dâu trước đi."
Triệu Hi nói: "Chúng ta làm bạn bè bình thường đi."
Không cho cậu cơ hội cãi lại: "Chuyện hôm qua em đã suy nghĩ rất kĩ càng, thật xin lỗi, em không làm được."
Mọi người đều ngồi trong phòng khách, bà Kha ngồi trên ghế sô pha dài, âm thanh nói chuyện của bọn họ không nhỏ, hoặc là, Triệu Hi không có ý định che dấu.
Không chỉ có Kha Diệc Lâm im lặng, bà Kha cũng kinh ngạc.
Triệu Hi cầm lấy túi xách, nói: "Vậy em đi trước đây." Ánh mắt cô nhìn qua: "Bác gái, cảm ơn bác về bữa tối, vất vả rồi, bác giữ gìn sức khỏe."
Đột nhiên Kha Diệc Lâm phản ứng lại, cậu đứng dậy gọi: "Tiểu Hi."
Ấp úng nửa ngày, tâm tình hoảng loạn chỉ nói được một câu: "Anh đưa em về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!