Chương 87: Ngoại Truyện 4 Triệu Minh Xuyên

Nói đến chuyện này vẫn hơi mất mặt.

Mặt mũi đàn ông là lớp vải lót, đều là tôn nghiêm, anh em chơi tốt với nhau nhưng cũng không phải cái gì cũng thẳng thắn, dù sao cũng phải giữ hình tượng mà?

Lời nói dối có thiện ý này của Triệu Minh Xuyên nếu may mắn thì nghĩ thầm là có thể lừa gạt bọn họ.

Ai ngờ trăm ngàn lần tính toán cũng không tính đến chuyện bị Triệu Hi nghe được.

Triệu Minh Xuyên còn chưa kịp phản ứng, mấy anh em đã đuổi theo thay anh: "Tiểu Hi! Tiểu Hi, tiểu Hi, tiểu Hi!"

Cản người lại, mặt tươi cười hòa giải: "Em về nước cũng không báo cho bọn anh, hôm nay nghe Minh Xuyên nói mới biết được, nếu không gặp em, bọn anh còn cho rằng cậu ấy nói dối đấy? Ở lại chơi? Thật trùng hợp, vào chơi với nhau không?"

Sau đó nhìn vào phòng trách móc: "Dập khói thuốc hết cho tôi."

Tư thế rất oai.

"Không cần đâu." Triệu Hi dứt khoát từ chối: "Mọi người chơi đi."

Những người bên cạnh Triệu Minh Xuyên từng đối xử với cô rất tốt, lần gặp lại này, Triệu Hi vẫn giữ giao tình ngày xưa, ngữ khí vẫn ôn hòa.

"Có cơ hội thì tụ họp, chào anh Phó."

Cô xoay người dứt khoát rời đi, không cho Triệu Minh Xuyên dù chỉ một chữ.

"Minh Xuyên, cậu xong đời rồi." Nhóm bạn cảm khái.

Còn những người ngồi trong phòng đều là bạn bè, bạn bè của bạn bè, giao tình cũng tạm ổn, dù không biết chuyện trước đây nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, liền biết cô gái kia không tầm thường.

Mấy người bạn của Triệu Minh Xuyên gằn giọng quát lớn: "Cậu cũng vậy, vốn dĩ đã nói là ăn cơm xong thì đi đánh vài ván bowling, cậu cứ muốn đến đây.

Trúng tà phải không? Cứ phải kiếm chuyện chơi?"

Triệu Minh Xuyên phiền muộn đưa tay kéo cà vạt lỏng ra, kéo lần đầu chưa kéo ra được, anh chửi thầm một tiếng, bưng ly rượu lên uống cạn.

Không tốt tính nói: "Cậu thì biết cái gì."

Bạn từ nhỏ của anh cười lạnh: "Cậu thì giỏi rồi, chia tay một lần rồi còn muốn lần hai nữa sao?"

Đột nhiên anh nổi điên nói: "Căn bản còn không theo đuổi được! Cái gì lần hai! Phải xác minh rõ ràng trước đã."

Một người bạn đè vai anh lại: "Ai không rõ? A? Tớ thấy người không rõ ràng là cậu."

Có thể ra lời trong lòng không dễ dàng, từng chữ như có gai nhọn đâm mất đi dũng khí của Triệu Minh Xuyên, anh tỉnh táo lại, sợ bản thân chịu không nổi.

Làm sao không rõ được, nhưng có đôi khi không thể đầu hàng.

Ai mà chưa từng nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Cô ấy ở phòng bên." Bỗng nhiên Triệu Minh Xuyên gằn giọng: "Cô ấy đi dự tiệc."

Anh em nghe xong liền hiểu rõ đầu đuôi, hô lên: "Mẹ nó! Bám đuôi sao!"

Cái từ này khiến Triệu Minh Xuyên lặng im.

Uất ức, mờ mịt, lực bất tòng tâm.

Anh bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha, hút từng ngụm thút.

Ánh sáng mờ ảo trong phòng khiến anh càng nên u ám, không biết ai chọn bài hát trên màn hình nhưng lúc này cũng chẳng ai dám hát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!