Chương 8: (Vô Đề)

Sơ Ninh bị tiếng gọi đầy nam tính của cậu giữ lại, cười tán gẫu hỏi: "Thay đổi chủ ý rồi?"

Nghênh Cảnh gãi gãi lỗ tai: "Ngày hôm đó chị không hề giống hôm nay một chút nào."

Sơ Ninh khó hiểu: "?"

"Ngày hôm đó chị rất nghiêm túc." Nghênh Cảnh nhỏ giọng nói.

Hai tay Sơ Ninh khoác trước ngực, lúc cô thả lỏng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Hóa ra là vậy." Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu, ngân dài giọng: "Cậu sợ tôi à?"

"…" Nghênh Cảnh như tên trộm vặt bị phát hiện, mặt lộ vẻ không khuất phục: "Tôi không sợ chị."

Hai hàng lông mày của Sơ Ninh hơi giãn ra, điện thoại di động rung lên, là Tiểu Lục gọi tới. Cô xoay người rời đi, "Đi theo tôi." Chỗ này âm thanh quá lớn, dường như sợ rằng bên kia nghe không rõ, Sơ Ninh lên tiếng "Theo tôi ------."

Nghênh Cảnh đứng phía sau, lần này không do dự nữa, hóa thân thành keo da trâu.

"Tôi có thể hỏi chị một chuyện được không?" Nghênh Cảnh bước theo sau.

"Cứ hỏi đi." Sơ Ninh vẫn cứ dọa người như thế, "Hỏi tôi là phải trả phí."

"Sao chị không chọn tôi?"

"Tại sao tôi phải chọn cậu."

"Chuyên môn của chúng tôi rất tốt, lại còn là môn trọng điểm quốc gia, hàng năm đều có kinh phí riêng để nghiên cứu học tập. Hơn nữa, theo tài liệu tôi tra được, nhu cầu sản phẩm ở nước ta tăng lên theo năm, điều kiện sinh lợi cực kì lí tưởng." Nghênh Cảnh cố làm ra vẻ già dặn. "Chị không muốn ăn cục thịt béo này sao?"

Sơ Ninh nhìn về phía cậu, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới."

Nghênh Cảnh: "Đều là chuyện có thể vì công ty mà kiếm tiền, tại sao lại không xem trọng chúng tôi?"

Sơ Ninh không muốn nói nhiều, cứ tiến thẳng về phía trước.

"Ngoài ra ngày hôm đó, chị nói mình "chờ không nổi" thì căn bản nó cũng không phải là vấn đề. Trong quá trình tổ nhóm nghiên cứu nòng cốt công trình, có thể khám phá ra một số kĩ thuật thứ phát, đơn giản thông dụng, ví dụ như chụp hình không trung, đo lường đất đai, thăm dò địa chất, đều cần có kỹ thuật hàng không trợ giúp."

Nghênh Cảnh nói đến nỗi thở hồng hộc, giọng nói chậm lại, tiếp tục nói như đài phát thanh: "Vừa làm chuyện lớn, vừa kiếm tiền, đến lúc đó thu lợi gấp đôi, chị muốn giàu nhanh, a, chị, chị chậm một chút, để nếu chị thay đổi chủ ý thì có thể tới tìm…"

Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị cô lôi lại. Sơ Ninh kéo cậu nhích sang một bên: "Nhìn đường."

Một người bồi rượu lướt qua sát vai Nghênh Cảnh, nếu chậm lại nửa giây, hai người sẽ đụng cả vào nhau, diễn một màn "Vỡ bát nứt cốc."

Nghênh Cảnh ngẩn người, Sơ Ninh muốn buông tay cậu ra, lúc này cậu mới kịp phản ứng lại, nắm ngược lấy tay cô. Cánh tay Sơ Ninh rất nhỏ, bị cậu nắm tới phát đau.

Hai người bị bó chặt lại một chỗ.

Phấn khởi và xúc động lạnh dần, Nghênh Cảnh vô cùng đáng thương nói: "Chị suy nghĩ chút đi mà."

"…"

Sơ Ninh trầm mặc trong giây lát, không biết hôm nay gặp phải tà gì, lại gặp nhựa cao su cường lực như vậy. Một khi loại buồn phiền bất đắc dĩ này được sinh ra, thì lí trí kiên định lại tạo lập một cái giới hạn.

Sơ Ninh oán thán một tiếng trong lòng, cuối cùng cũng mềm giọng, "Đi theo tôi."

Sơ Ninh đưa Nghênh Cảnh ra quầy bar Lộ thiên.

Cửa động xoay tròn một cái, gió ngoài trời liền đập mạnh vào mặt người. Có hơi lạnh, Sơ Ninh siết chặt lấy áo khoác.

Nghênh Cảnh còn mặc một chiếc áo ngắn tay, ôm cánh tay run lẩy bẩy: "Không, không sao, không cần để ý đến tôi, tôi vốn không sợ lạnh từ bé."

Sơ Ninh lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác, nội tâm của cậu nhóc này thật tức cười, luôn có vẻ tự mình đa tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!