Chương 5: (Vô Đề)

Sau phút lơ đãng ngắn ngủi, Sơ Ninh lại chăm chú lần nữa.

Cô nhanh chóng đọc qua hạng mục, rất nhanh đã có những phán đoán đầu tiên.

Quan Ngọc hỏi: "Vừa ý cái nào?"

Sơ Ninh đưa tay chỉ hai cái, "Cũng không tồi lắm."

Một bên là công trình quản lý đường bộ, một bên là liên quan tới cáp quang, không gian lợi ích có hạn, nhưng vừa vặn ổn thỏa, lại là hạng mục Sơ Ninh am hiểu. Quan Ngọc rót trà xanh cho cô, "Cái cuối cùng cũng rất tốt, nghe tên là biết cao cấp."

Cô ấy chỉ hạng mục của trường C.

Giọng Sơ Ninh nhẹ bâng, nhưng thái độ lại rất quả quyết: "Loại này, mình không thích." Cô lại tràn đầy phấn khởi mà quay lại hai hạng mục vừa lọc được kia, "Ở Thông Châu? Chỗ đó mình có mấy người quen, dễ làm rồi."

Nói tới tiền mắt liền phát sáng. Quan Ngọc bĩu môi, cũng không biết là tốt hay xấu.

Những tưởng chuyện này sẽ như nước chảy mây trôi, không đáng nhắc lại, không ngờ tối hôm đó, Sơ Ninh nhận được điện thoại của Phùng Tử Dương.

"Sao em không chọn hạng mục của Hàng Không C?"

Lúc này Sơ Ninh vừa mới tắm xong, cảnh xuân trước ngực kiều diễm mơ hồ. Cô búi tóc, mang băng đô thỏ con, nghe vậy liền buông đơn báo giá xuống, "Sao Quan Ngọc lại nói với anh?"

"Anh cảm thấy em nên cân nhắc." Phùng Tử Dương không cười cợt như mọi ngày.

"Lí do."

"Anh thích."

"Cút."

Ý cười của Phùng Tử Dương chưa nhạt: "Đùa thôi, đừng cúp điện thoại. Anh nói thật đấy Ninh nhi, đây là một hạng mục tốt. Khoa học kĩ thuật tiên tiến, thị trường rộng mở, cơ hội cũng nhiều, quá xứng với em."

Sơ Ninh nằm ngửa trên giường, cả người bình tĩnh lại, chậm rãi nói chuyện: "Cái gì mà khoa học kĩ thuật tân tiến, tương lai rộng mở, đó là một cái hố đấy, nói thì có vẻ dễ nghe lắm, đừng nói bỏ tiền vào, kể cả có nhét cả người vào, cũng chưa chắc đã có lợi nhuận sau này."

Phùng Tử Dương đầu bên kia cứ muốn nói lại thôi, muốn phản bác nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Sơ Ninh gập gập đôi tai thỏ trên băng đô, bất mãn nói: "Em thấy dạo gần đây anh có hơi lạ."

"…"

"Có phải anh và Triệu Minh Xuyên liên thủ, đặc biệt lựa chọn cái hố này để em nhảy vào?"

Phùng Tử Dương to mồm kêu oan: "Anh cả em thèm để ý anh sao."

Cũng đúng. Cái ánh mắt đó của Triệu Minh Xuyên, có thể sánh vai cùng Ngọc Hoàng đại đế, nói thế cũng không  khoa trương chút nào. Sơ Ninh ngáp một cái, lười biếng nói: "Chuyện này không nói nữa, cúp đây."

-----

Từ hôm Lật Chu Sơn giao quyển sách hạng mục kia cho Nghênh Cảnh, đã qua 3 ngày.

Thực ra đêm đó sau khi về kí túc, Nghênh Cảnh có nhìn qua 1 lần, nhưng chưa được lâu, giữa chừng thì

----- cậu ta ngủ. Thức dậy cũng không giải quyết được gì. Cho tới ngày thứ hai, Lật Chu Sơn gọi Nghênh Cảnh vừa nỗ lực hết sức đấu xong nửa trận bóng rổ, hỏi ý kiến cậu.

Cả người nóng nực toàn mồ hôi, máu huyết sôi trào, Nghênh đại vương vốn còn đang đắm chìm trong trận bóng rổ giao tranh quyết liệt, nhét thẳng một cây kem vào miệng, nhai nhai nuốt nuối hỏi ngược lại: "Suy nghĩ gì cơ ạ?"

Lật Chu Sơn mặt đen xì như xì dầu, phất tay áo giận dữ bỏ đi.

Nghênh Cảnh kịp thời phản ứng, co cẳng đuổi theo: "Giáo sư Lật, giáo sư Lật!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!