Chương 47: (Vô Đề)

Tiệc của Triệu gia và Phùng gia được đặt vào tuần sau.

Phùng Tử Dương cũng vì chuyện này mà đau đầu hồi lâu, ban đêm lại gặp được chuyện này, trong lòng của anh ta càng thêm áy náy.

Đưa Sơ Ninh về tiểu khu, trước khi xuống xe, anh ta lên tiếng: "Ai, Ninh nhi."

Sơ Ninh tay khoác lên trên tay lái, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Hả?"

Lời Phùng Tử Dương muốn nói đã sắp ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ nói: "Cái kia, xin lỗi."

Sơ Ninh giật giật khóe miệng, "Không có chuyện gì."

"Quá đột nhiên, anh cũng không thể xử lý tốt được, chờ hứng khởi của ông bà qua đi, anh sẽ giải quyết." Phùng Tử Dương xin lỗi cô, cười cười, "Anh nhớ hết những gì tốt của em. Về sau có chuyện gì, cứ nói với anh."

Sơ Ninh không tỏ thái độ, ước chừng thấy giữa hai người không cần quá nhiều cam đoan, mấy năm ròng tình cảm đều thể hiện hết, trên tình bạn, dưới tình yêu, đều là thật lòng.

Phùng Tử Dương ngậm miệng không đề cập đến chuyện của Nghênh Cảnh, nhìn thấy bóng lưng lảo đảo của cô, trong lòng lại khẽ thở dài.

Từ ngày đó về sau, liên tiếp ba ngày, Nghênh Cảnh đều không liên lạc với Sơ Ninh.

Sơ Ninh có chút bất an.

Loại bất an này thể hiện qua những động tác vô thức của cô.

Ví dụ như, lúc họp, cô sẽ thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Điện thoại rung, tim cô đập liên hồi, nhanh chóng ấn mở... A, không phải là cậu. Một mình ngồi trong văn phòng, vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại, nhiều lần ngón tay ấn vào khung chat Wechat, do dự hồi lâu, cuối cùng lại tắt màn hình đi.

Nội tâm cô phiền muộn.

Vì cái gì mà phiền muộn?

Tựa như cầm một đống chìa khóa vang lạch cạch, từng chìa từng chìa mở, lại không có một cái đúng.

Sơ Ninh ngồi trên ghế da, xoa xoa thái dương, trái ba vòng, phải ba vòng, cuối cùng cô tâm phiền khí nóng mà ngồi thẳng lại, mí mắt nháy nháy, quyết định đi tìm cậu.

Chìa khóa xe đã ở trong tay cô, cô lại rút lui.

Tìm cậu ta... Làm cái gì?

Biết rõ đối phương muốn cái gì, đã không thể cho, đưa đến cửa thì không phải là càng nói không rõ sao?

Dứt khoát một chút còn tốt hơn, dây dưa không dứt, cùng với mấy người con gái già mồm khác giống nhau.

Sơ Ninh lại bị lý trí kéo lại về chỗ ngồi.

Cô phiền muộn, người bên kia càng phiền muộn hơn.

Áp suất thấp của Nghênh Cảnh đã giữ mấy ngày nay, không lên lớp thì ở phòng thí nghiệm, kết nối lại toàn bộ chương trình một lần nữa, phát hiện mấy sai lầm nhỏ, liền bắt đầu lớn tiếng trách móc, xoi mói đến mức biến thái.

Kỳ Ngộ và Chu Viên cũng không dám dây vào, chỉ tự mình trao đổi qua ánh mắt.

Ừm, đoán là đường tình long đong, khó chịu đây mà.

Nói khó chịu đi, kỳ thật.. Cũng có chút quen thuộc.

Trái tim này của Nghênh Cảnh đã bị Sơ Ninh trăm luyện nghìn chùy, khả năng chống chịu sát thương nhất đẳng. Trước khi làm mấy chuyện này, cậu đã chuẩn  bị tâm lý. Chỉ là nghe được câu cự tuyệt từ chính miệng của cô, cảm giác mất mát là khó tránh khỏi.

Cậu đang ở trong đoạn tình cảm đơn phương, đường đi gọi là long đong, nếm được tư vị khổ lo, học được, gọi là thế sự nhân gian, nào có nhiều chuyện như ý muốn như vậy.

Nghênh Cảnh ngẩn người một hồi, liền cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào phím cách trên bàn phím, thật lâu không rời mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!