Tiếng còi ô tô làm cho Sơ Ninh từ trong mơ hồ tỉnh lại.
Nháy mắt cô trở nên thanh tỉnh, người choáng, trọng tâm bất ổn, bước chân loạng choạng.
"Cẩn thận." Nghênh Cảnh nhanh chóng đưa tay, đỡ lấy cô. Sơ Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, ai một tiếng, "Rượu tối nay đau đầu quá."
Cô khôi phục lại thanh tỉnh, cọ cọ mở tay của Nghênh Cảnh ra,
Nghênh Cảnh nói nhỏ, "Về sau chị có thể đừng uống rượu không?"
"Làm sao có thể."
"Vậy uống ít một chút thì sao?"
"Cái này có thể cố gắng khống chế hết sức."
Sơ Ninh liếc nhìn cậu một cái, "Tiền không dễ kiếm đâu."
Nghênh Cảnh hừ nhẹ, "Ba tôi cũng đã nói, văn hóa bàn rượu của Trung Quốc, đã bị một đám người chà đạp. Coi ép buộc làm niềm vui, giống như cảm giác thỏa mãn của bọn họ, cũng chỉ lấy được nhờ vào việc nhìn người khác khó chịu. Có chút tiền thì liền đứng trên cao chỉ trỏ người khác. Rượu, không phải uống như vậy."
Sơ Ninh cười, "Ai nha, hôm nay sao lại phẫn uất như vậy? Vậy cậu nói một chút, rượu nên uống như thế nào?"
Nghênh Cảnh liếc nhìn cô một cái, "Có cơ hội, dẫn chị về đại viện của chúng tôi, xem cảnh vệ xếp hàng, thao trường, xem mấy chiến sỹ chỗ tôi uống rượu như thế nào. Chị muốn say, nhất định sẽ say một cách thoải mái, chị không muốn say, cũng sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng. Bọn họ dùng những chiếc bát to, cởi trần, uống một cách nhẹ nhàng thoải mái."
Sơ Ninh nhíu mày, "Cởi áo? Dáng người như thế nào?"
Nghênh Cảnh ngậm miệng, liếc mắt nhìn cô, "Tất cả đều là mỡ, dính chết người."
Sơ Ninh cười, "Loại giấm như vậy mà cậu cũng ăn."
Lời vừa thốt ra, bản thân cô kịp phản ứng, có sai lầm.
Dáng tươi cười của Sơ Ninh thu lại, không mặn không nhạt mà đứng đấy.
Nghênh Cảnh cũng không đáp lại, chậm rãi mặc áo khoác, trước tay áo trái, sau là tay áo phải, cuối cùng kéo lên bả vai, một thân nhẹ nhàng thoải mái. Cậu thành thật nói: "Tôi ăn rất nhiều dấm ở chỗ chị rồi, nhiều hơn nữa có sao đâu. Làm sao, chị muốn đền bù cho tôi?"
Sơ Ninh gõ tay vào trán cậu, "Ngậm miệng được không?"
Nghênh Cảnh đau đến nhe răng trợn mắt, "Chị đừng có mà luôn đánh tôi, tôi nói cho chị biết, không phải tôi đánh không lại chị, là tôi không đánh con gái."
Sơ Ninh lại gõ, còn khiêu khích.
Nghênh Cảnh: "Này, này, này."
Cô còn muốn gõ tiếp, bàn tay đưa giữa không trung, lại thay đổi tư thế, nhẹ nhàng sờ vào tóc cậu, "Sao cậu lại ngoan như thế, hả?"
Giọng con gái thật dịu dàng, còn có hương rượu nhàn nhạt, mắt của Nghênh Cảnh cũng còn cảm giác rất chói lọi.
Sơ Ninh nói xong quay người, hai tay vòng trước ngực, hất hất tóc, "Đi thuê, người lái xe thuê đã đến rồi."
Nghênh Cảnh đứng tại chỗ, có chút mê man, có chút khó hiểu, cậu không hiểu rõ lắm, Sơ Ninh là cố ý, hay chỉ là vô tình chọc người.
Anh chàng lái xe thuê đến rất đúng giờ, Sơ Ninh và Nghênh Cảnh ngồi ở phía sau. Cô mở cửa sổ hóng gió, hai người mỗi người chiếm cứ một bên, khoảng cách ở giữa rất rộng. Gió làm cho tóc Sơ Ninh bị thổi về phía sau, giống như từng làn sóng nước.
Bỗng nhiên, cô nói: "Dành chút thời gian trống đi học lái xe đi."
Nghênh Cảnh a một tiếng.
"Con trai sao có thể không biết lái xe?" Sơ Ninh ngáp một cái, tay che miệng, nhưng cái này thật ra lại vô cùng hồn nhiên, "Về sau cậu lái xe giúp tôi. Tôi không thích người khác đụng đến xe của mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!