Phùng Tử Dương giống như hiểu ra cái gì đó.
Từ đó, triệt để im lặng.
"Đi." Anh ta cầm lấy tay Sơ Ninh.
Sơ Ninh lau mắt, không cần anh ta đỡ, chính mình đứng lên.
Phát tiết cảm xúc là chuyện trong nháy mắt, yếu thế quá lâu, cũng không thể giải quyết vấn đề thực tế. Sơ Ninh không hề mất tinh thần quá lâu.
Cô đi theo Phùng Tử Dương rời đi, không hề quay đầu nhìn Nghênh Cảnh một cái.
Xe của Phùng Tử Dương là chiếc Land Rover màu đen, dừng ở vị trí VIP, anh ta lấy chìa khóa ra ấn nút mở khóa, mở cửa xe, vừa muốn kéo Sơ Ninh vào ngồi, Nghênh Cảnh chẳng biết từ lúc nào đã đi đến gần, gắt gao nắm chặt tay của Sơ Ninh.
Cậu không nói chuyện.
Trong mắt cậu còn có sự xúc động mà đỏ ửng.
Ánh mắt Sơ Ninh lạnh nhạt, cũng không giãy giụa, cứ như vậy mà nhìn Nghênh Cảnh.
Người đã ở trạng thái thất vọng đến cực điểm, khí chất cũng là người khác chấn động.
Nghênh Cảnh dần dần buông lỏng tay ra, cậu không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chị nghe tôi giải thích" câu nói này lại giống như một trò đùa.
Sơ Ninh lên xe, đóng cửa, Phùng Tử Dương nhấn còi, nhanh chóng lái đi.
Ánh đèn sau của chiếc xe không còn rõ nữa, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, ánh mắt Nghênh Cảnh không còn tiêu cự, cuối cùng không tìm được bọn họ nữa.
Mười giờ đêm, trong đài phát thanh là giọng nam, trầm thấp khàn khàn, chính là một tiết mục về tình cảm. Phùng Tử Dương ngại già mồm, đổi đài, nghe một quảng cáo bán rượu.
Đến đường Cao Giá, anh ta mới nói: "Ninh Nhi, em đối với tên tiểu tử kia, có phải có cái gì đúng không?"
Sơ Ninh im lặng.
Nhìn phản ứng của cô, dù không nói lời nào, trong lòng Phùng Tử Dương cũng biết được ngọn nguồn.
Sơ Ninh hạ kính xuống, gió thổi qua, rồi lại đóng lại.
Người thanh tỉnh lấy lại lý trí, lời nói mới thản nhiên nhất. Cô cũng không giấu diếm, nói: "Ban đầu, là xúc động. Em trở về từ cõi chết trên chiếc máy bay đến Malaysia kia, rất may mắn. Anh cũng biết, nhân quả báo ứng, em cảm thấy nên làm chút gì, không phải, là thiếu, luôn luôn cần phải trả."
Phùng Tử Dương cười một tiếng, "Mê tín."
Sơ Ninh nói: "Mơ mơ hồ hồ đi theo hạng mục này của cậu ta, nói thật, đây là nhiều năm rồi, em làm một hạng mục mệt như vậy."
"Vậy tại sao không từ bỏ?"
Yên tĩnh mấy giây, Sơ Ninh cúi đầu xuống, "Em không biết."
Phùng Tử Dương lại cười một tiếng, vừa gặp đèn đỏ, anh ta quay đầu lại, vuốt vuốt tóc của cô, "Em ấy, người trong cuộc u mê."
Sơ Ninh ngước nhìn anh ta, ánh mắt thơ ngây.
Phùng Tử Dương lưu manh vô lại, thấp giọng, "Xông vào không cho phép anh nói quan hệ giữa anh và em, trái tim ông đây cũng bị em làm lạnh băng. Em vẫn không rõ? Hả?"
"Em không thích cậu ta." Sơ Ninh trả lời rất quả quyết.
Phùng Tử Dương đặt tay lên tay lái, như có như không mà gõ gõ, "Em có thích hay không, không nhất định anh đoán đúng được, nhưng tiểu tử kia, khẳng định đã thổ lộ với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!