(*) ví những người coi trọng đồng tiền
Không khí rất tốt, đơn giản là một dòng nước mát trong cuộc thi về kỹ thuật này.
Phùng Tử Dương lại nói: "Cậu ta không được giải."
Sơ Ninh hỏi: "Tại sao?"
"Quá chói mắt rồi, lãnh đạo không theo kịp cái mốt này đâu."
"Không phải là do có hơi ngu xuẩn ấu trĩ sao?" Sơ Ninh nói thẳng.
"Ngu xuẩn?" Phùng Tử Dương cười ra tiếng: "Cái mô hình này của cậu ta được thiết kế vô cùng tốt, em nhìn xem, bay hơn 15 phút mà không chật vật chút nào."
Nói sâu thêm, Sơ Ninh cũng không hiểu được tí nào.
Cô lột vỏ kẹo, miệng đầy mùi thơm của sữa.
Cuối cùng vẫn là Phùng Tử Dương nói đúng, ba hạng đầu đều bị khoa thiết kế máy bay và khoa máy tính giành được, Nghênh Cảnh nhận điểm hạng trung, năm nào cũng vậy đã quen rồi.
Từ sân vận động đi ra, ánh mặt trời dào dạt ôm trọn lấy.
Bên trái là sân bóng rổ, chừng mười sinh viên trưởng thành đứng xếp hàng, bóng dáng chạy qua chạy lại vô cùng sống động. Bên phải là kí túc xá, nhiều người đi qua đi lại, có rất nhiều nam sinh học khoa học kĩ thuật, thỉnh thoảng có mấy nữ sinh vai sóng vai, tay trong tay, vừa nói vừa cười, trong đó mặc váy là bắt mắt nhất, làn váy nhấp nhô.
Chắc bên đó là phòng ngủ tập thể. Sơ Ninh thầm đoán.
Phùng Tử Dương đứng giữa đám người, đột nhiên xoay người hỏi: "Anh có phải rất giống đàn anh khóa trên không?"
Sơ Ninh liếc anh một cái: "Không nên làm nhục chỉ số thông minh của người khác."
Phùng Tử Dương cũng không giận, im lặng cảm khái nói: "Trẻ tuổi thật tốt."
"Đúng vậy, em thật tốt."
"…"
Hôm nay Sơ Ninh mặc một cái áo khoác đơn giản, kết hợp với giày cao gót, cô giơ tay lên đeo kính râm, nhìn thoáng qua, rất có khí chất Hong Kong xưa.
"Đi dạo sân trường một chút với anh đi." Phùng Tử Dương nói.
"Không có thời gian, công ty có việc phải xử lý."
Sơ Ninh từ chối, trong tay còn nắm mấy cái kẹo chuẩn bị đi lấy xe. Vừa xoay người, đã nhìn thấy một nhóm nam sinh bước xuống bậc tam cấp của nhà thi đấu, ở giữa đám đó là Nghênh Cảnh.
Cậu đã cởi áo khoác, chỉ còn một cái hoodie rộng thùng thình trên người, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, động tác này khiến cổ áo vốn rộng lại càng thêm mở rộng, xương quai xanh hơi lộ ra một đường cong rõ ràng.
Da trắng thật.
Ánh mắt Sơ Ninh lãnh đạm rời sang chỗ khác, phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Sơ Ninh ngậm kẹo trong miệng, hai gò má vì nhai mà chuyển động nhẹ nhàng, mặt không biểu tình.
"Cậu cũng thật biết dày vò nha, mặt giáo sư Lật ở dưới đen xì luôn."
Một nam sinh đu lên người Nghênh Cảnh, mấy người khác cũng kề vai sát cánh.
"Cậu còn rải cánh hoa, ánh mắt của trai thẳng, quá đen tối."
"Mắt Trương Hoài Ngọc nhìn cậu sáng quắc luôn rồi nha ha ha ha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!