Từ Minh Diệu đi ra, đã sắp đến mười một giờ.
Cuối mùa đông, ánh nắng mặt trời cũng đã ấm áp hơn.
Lúc đi ra khỏi Ngân Thái, Nghênh Cảnh bị ánh sáng ngời làm chói mắt. Cậu đi vài bước, lại ngẩng đầu nhìn mấy tòa cao ốc, xi măng cốt thép, khí thế lộng lẫy, có thể vào nơi này ở tất cả đều là nhà tư bản nhiều tiền.
Có thể nói ra điều kiện như thế, là chuyện mà bao nhiêu người mơ ước.
Nghênh Cảnh hít sâu một hơi, đi về phía trạm xe,
Mới tới điểm dừng, điện thoại di động vang lên, là một số lạ. Nghênh cảnh vừa đi vừa nghe, "Xin chào, xin hỏi ngài là?"
"Chào cậu."
Nghênh Cảnh nghe ra âm thanh, chần chừ một lúc, "Địch tổng?"
Đầu dây bên kia là một chuỗi tiếng cười, "Thính lực của cậu không tồi, có thể nhớ được âm thanh của tôi?"
Loa phát thanh truyền đến lời nhắc nhở an toàn, Nghênh Cảnh che một lỗ tai, đi về phía ít người.
Địch Mẫn đã hiểu, hỏi: "Cậu đang ở trạm xe?"
"A, đúng vậy, trạm xe lửa."
"Trạm nào?"
"Quốc Mậu."
"Vậy cậu đi ra đi, tôi vừa hay ở bên này làm việc, chở cậu đi một đoạn."
Nghênh Cảnh vừa định cự tuyệt.
Địch Mẫn lại nói: "Liên quan đến hạng mục của các cậu, tôi còn có một chỗ không rõ, tâm sự?"
Nghênh Cảnh nuốt hết lời định nói vào.
"Đi."
Hai người không ngắt điện thoại, Nghênh Cảnh chạy nhanh ra khỏi cửa, đồng thời nói cho bà ta biết vị trí của mình. Đến bên ngoài, dòng người nhốn nháo, cậu nhìn trái nhìn phải.
"Tôi nhìn thấy cậu." Địch Mẫn nói.
Hai tiếng còi ngắn ngủi, ở bên phải.
Một chiếc BMW màu đỏ từ từ chạy ra, xe ngừng, Địch Mẫn lộ ra nửa khuôn mặt, kính râm lớn che mặt, cười cười với Nghênh Cảnh, "Lên xe đi."
"Địch tổng." Nghênh Cảnh khách khí chào hỏi.
Địch Mẫn đánh giá cậu một lượt, hôm nay là phong cách nhàn nhã, không phải là âu phục như buổi yến tiệc, phong cách này, càng tô điểm theo tinh thần phấn chấn. Tóc Nghênh Cảnh không dài không ngắn, chỉnh sửa đến nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng đẹp mắt.
Địch Mẫn một mặt vừa ý, hỏi: "Sao lại ở đây?"
"Đến đây mua chút đồ." Nghênh Cảnh nói: "Ngài đang bận sao? Nếu không tôi…"
"Thong thả, cậu về chỗ nào? Tôi đưa cậu." Địch Mẫn nhàn nhã nói, "Nhân tiện trò chuyện, nói về chuyện hạng mục của cậu."
Từ chỗ này đến C Hàng không quá dài.
Xe của Địch Mẫn là xe thể thao màu đỏ rất phong cách, bà ta là một người phụ nữ tự tin và trương dương, mùa đông chưa qua hết, cũng phải mở cửa sổ ra, hưởng thụ ánh mắt của người khác. Trên đường đi, bà ta quả thật hỏi mấy vấn đề về chuyên nghiệp, Nghênh Cảnh trả lời cẩn thận, đạo lý rõ ràng, nói chuyện rất lưu loát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!