Nghênh Cảnh tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nhưng lại không dám động lung tung, sợ khẽ động, liền thật sự trở thành ảo giác.
Dao Dao ở một bên nhìn quái dị. Một lát nhìn Nghênh Cảnh, một lát lại ngó ngó Sơ Ninh. Hai người tình huống kia là như thế nào vậy?
"Anh Tiểu Cảnh, em muốn trà sữa!" Cô bé nắm nắm tay áo của Nghênh Cảnh, "Có đi mua hay không?"
Nghênh Cảnh hoàn hồn, cứng đờ gật đầu, "Ừ, đi."
Sơ Ninh đứng bên cạnh, đột nhiên cúi đầu cười cười, cô vốn là phong cách lãnh đạm nhất quán, làm cho người ta nghĩ không ra, làm cho người ta đột nhiên không hiểu mà căng thẳng.
Tiếng cười này của cô, giống như là nhìn thấu toàn bộ tâm tư cùng ngụy trang của cậu, đồng thời tình thế bắt buộc.
Nghênh Cảnh trong lòng không phục, lại không biết phân cao thấp với ai, nhanh chân tiến về phía trước, nhìn không chớp mắt.
Đi vài bước, Sơ Ninh: "Không mời tôi ăn cơm?"
Bước chân của Nghênh Cảnh không ngừng, Dao Dao kỳ quái mà đánh giá cô, lại bị Nghênh Cảnh dắt lấy không cho phép nhìn.
Sơ Ninh nhìn qua bóng lưng của cậu, nhìn, rồi lại cúi đầu. Mà bên kia, bước chân của Nghênh Cảnh cũng biến thành hoảng hốt chần chờ.
Dao Dao một mực hỏi: "Chị gái xinh đẹp này biết anh? Quen biết mà sao không chào hỏi ha?"
Nghênh Cảnh phiền quá, thật sự muốn để cho cô bé này ngậm miệng lại.
Cánh tay siết chặt, Sơ Ninh đuổi theo, kéo cậu lại.
"Cậu qua đây." Cô thoáng dùng sức, lại phát hiện ra mình kéo không được cậu.
Nghênh Cảnh giống như cái cọc gỗ vậy.
Sơ Ninh hơi nhíu mày, lại kéo một cái, thấp giọng: "Đến đây."
Nghênh đầu gỗ danh bất hư truyền.
Sơ Ninh cũng không kiên trì, buông tay ra, gương mặt mỹ lệ đối diện với cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa hai lông mày cậu.
Cuối cùng ung dung mà dời đi. Lui về phía sau hai bước, quay người, bước đi.
Lúc này đến lượt Nghênh Cảnh ngây người rồi.
Đi rồi?
Cứ như thế mà đi?
Bóng lưng của Sơ Ninh tiêu sái, đọc không ra bất kỳ cảm xúc nào, cô đi đến bên cạnh xe, tay đặt lên bên trên tay lái. Nội tâm Nghênh Cảnh xúc động không cách nào che giấu được, cậu bỏ lại Dao Dao, giống như một chú cún đang náo loạn với chủ nhân, khi chủ nhân vừa làm bộ muốn đi, nó liền tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn quay lại bên người chủ nhân.
Nghênh Cảnh yên lặng bước nhanh, Sơ Ninh đã kéo cửa xe.
"Ba." Một tiếng, tay cậu đặt trên cửa xe.
Sơ Ninh quay đầu, yên tĩnh mà nhìn cậu.
Mặt Nghênh Cảnh đỏ lên, lại có chút không biết làm thế nào, hồi lâu, mới buồn bực nói: "Chị muốn ăn cái gì?"
Sơ Ninh quay qua cười một tiếng, "Bây giờ chịu nói chuyện với tôi rồi?"
Nghênh Cảnh quẫn bách đến cực điểm, dứt khoát cường ngạnh đến cùng, vô lại đến cùng, "Đúng thì sao! Vậy chị có ăn hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!