Một đêm này ở Bắc Kinh, thành phố vừa mới rạng sáng, gió lạnh phảng phất như càng lạnh hơn.
Nghênh Cảnh mặc áo lông, cũng mặc quần mùa thu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy lạnh.
Mấy ngày nay sương mù nghiêm trọng, cho nên đèn đường đều lộ ra mờ mờ, thỉnh thoảng có những chiếc xe lao qua vùn vụt, mới nhận ra được thế gian này, là đang sống.
Nghênh Cảnh đi một đường, những suy nghĩ linh tinh giao nhau, đến cuối cùng đều biến thành một hình ảnh – Sơ Ninh sụp đổ khóc thút thít, cuồng loạn, lại không có chút năng lượng nào.
Cũng chính giờ khắc đó, Nghênh Cảnh mới giật mình hiểu được, cho dù cô mạnh mẽ như thế nào, hiểu chuyện như thế nào, cũng không phải là khí chất từ bên trong, cũng không có cách nào tất cả đều như vậy.
Cậu giống như bắt đầu hiểu cô rồi.
Cũng bắt đầu nghĩ lại chính mình.
Từ quen biết đến đầu tư, đến bây giờ là thất bại, Sơ Ninh hung hãn, thực tế, quá mức lý trí. Nhưng cũng dạy cô cách làm người, xử lý, ứng biến.
Mà chính mình thì sao, cho cô lại cái gì?
Một tờ hợp đồng bên A bên B, vô số lần quấy rầy cùng phiền toái.
Còn to tiếng không biết thẹn mà nói thích. Cuộc đời của cậu thuận buồm xuôi gió, bình bình thản thản, cậu cho rằng thích, thì đối phương cũng phải thích lại chính mình.
Nghênh Cảnh cười khổ, bị gió thổi qua, đôi mắt đau nhức, giống như cát đá thổi qua chỗ vết thương đầy máu.
Cậu chịu đựng sự đau đớn này, nhưng lại không có cách nào bứt ra được.
Đến Bắc Kinh học hơn ba năm, cậu mới phát hiện ra, thì ra ban đêm, chính là tiều tụy như thế này.
Bên trường học, kỹ sư cùng với chuyên gia máy tính sửa chữa hệ thống cần phải có thời gian nhất định, tiến triển chậm chạp, không rõ. Mà trước kia không có ý kiến xử lý cụ thể, phòng thí nghiệm đóng cửa, cũng không mở cho bất kỳ đoàn đội nào.
Lật Chu Sơn làm thầy hướng dẫn của bọn họ, khó chối bỏ lỗi lầm, không biết chịu bao nhiêu cuộc họp phê bình. Tính của ông nóng như vậy, nhưng cũng không hề phát tiết lên trên học sinh. Vẫn lên lớp như thường lệ, không kiêu ngạo không tự ti, tâm tính rất kiên cường.
Tiếng nghị luận trong trường cũng dần dần không còn, học đệ học muội nhìn thấy cậu, vẫn nhỏ giọng xì xào: "Ầy, anh ta chính là Nghênh Cảnh."
"Ai! Đẹp trai."
"Anh ta vẫn còn tốt, không có biểu hiện rất truy đồi."
"Cố ý, dù sao cũng rất mất mặt mà."
"Đừng nói như vậy."
"Xì, cậu chính là nhìn dáng dấp người ta đẹp trai chứ gì."
Lời bàn tán xì xào, châm biếm, miệng lưỡi thiên hạ truyền đi nhanh chóng.
Nếu như để ý, so đo, vậy thì thật sự là không cần sống nữa.
Sau khi xảy ra chuyện một tuần lễ, năng lực tự chữa trị bản thân của Nghênh Cảnh cực mạnh, điều chỉnh lại tâm tình, à không, nói đúng ra, cũng không có gì để điều chỉnh. Bởi vì từ đó, cậu xem như chân chính rảnh rỗi.
Lên lớp, ăn cơm, thỉnh thoảng đánh một trận bóng rổ, ban đêm lên thư viện, đọc sách, đến giờ tắt điện thì lên giường, nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, vô cùng náo nhiệt.
Cuối cùng, nhắm mắt đi ngủ.
Mãi cho đến khi tiếng hít thở của bạn cùng phòng đều đều vang lên.
Đây là thời khắc yên tĩnh nhất trong ngày, Nghênh Cảnh nhận ra được, đây chính là khoảng thời gian thuộc về mình.
Cậu mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà một mình xuất thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!