Bộ dáng nghênh nghênh đắc ý của Nghênh Cảnh, làm cho Sơ Ninh vô cùng hoài nghi, sự đơn thuần ngớ ngẩn của cậu ngày thường đều là giả vờ.
Cô trái nhìn phải tìm, nhớ lại quãng đường đi vào.
"Chị không ra được." Nghênh Cảnh nhìn thấu tâm tư của cô, đặc biệt bình tĩnh nói: "Nơi này muốn ra vào là phải đăng ký. Thẻ căn cước của chị còn ở chỗ tôi nè."
Vừa rồi lúc làm đăng ký đi vào, cậu vẫn còn cầm thẻ căn cước của cô không chịu trả.
Sơ Ninh thật sự muốn bóp chết cậu, oán hận nói: "Có câu nói thế này, hổ xuống rừng bị chó khinh."
Nghênh Cảnh nhìn cô, ánh mắt vô tội: "Gâu ~~~"
Sơ Ninh sững sờ, bị tức đến nỗi bật cười: "Mẹ."
Nghênh Cảnh cũng cong khóe miệng, "Được rồi, chị cũng đã đến Hạnh Thành rồi, tôi mời chị đến nhà làm khách, cũng coi như hết tình hết nghĩa."
"Cái này của cậu không phải là mời, là hãm hại lừa gạt."
Nghênh Cảnh ung dung quay người, còn rất có lý.
Sơ Ninh bình phục tâm tình, dù sao cũng đã đến rồi, từ chối nữa thì thành già mồm, thế là đi theo sau.
"Nhà cậu ở chỗ này?"
"Đúng."
"Bên này không phải đều là sân huấn luyện, không nhìn thấy nơi sinh sống đâu."
"Rẽ vào hai con đường nữa là thấy, cẩn thận." Đang đi, Nghênh Cảnh đột nhiên giật cánh tay của cô, kéo người về phía sau mình.
Một người đàn ông đi xe gắn máy đột nhiên phóng qua.
"Chị không nhìn thấy xe hay sao?" Nghênh Cảnh bĩu môi.
"Cậu cao như vậy, cản trở tầm nhìn, sao mà tôi thấy được?"
"Được rồi, không cãi nhau với chị nữa, dù sao bất kể tôi nói gì, chị cũng luôn có lời để phản bác."
Sơ Ninh dở khóc dở cười, "Tôi chỉ đang nói rõ sự thật."
"Nam nhân tốt không tranh luận với con gái."
Nghênh Cảnh để lại lời nói này, tiếp tục cúi đầu tiến lên phía trước.
Đi vài bước, cậu đột nhiên xoay người, ánh mắt không giấu được kiêu ngạo, từ trên cao nhìn về phía cô: "Chị, vị nữ đồng chí này, mời nhận rõ tình hình của bản thân bây giờ. Đây là địa bàn của tôi, tôi...."
"Cho nên?" Sơ Ninh cắt ngang, tiến về phía trước một bước, tuy là ngửa đầu, nhưng ánh mắt tuyệt đối không yếu thế.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Mắt Sơ Ninh ngày thường vốn rất xinh đẹp, giống như một chiếc quạt lông vũ, chớp mắt một cái, liền giống như một cơn gió. Giống như là đã thiết lập mục tiêu, nhắm ngay chuẩn, hoàn toàn hướng vào trong lòng Nghênh Cảnh mà thổi...... Bị lừa rồi..... Thất sách.
Nhịp tim Nghênh Cảnh đập kịch liệt, nhưng lại không chịu nhận sợ.
Mấy chữ ráng chống đỡ đang viết trên mặt.
Sao mà trốn được mắt của Sơ Ninh.
Cô tình thế bắt buộc, lại lạnh nhạt tự nhiên, giống như thợ săn đang đùa giỡ chú thỏ trắng bé nhỏ, chờ sắc mặt của cậu biến thành tám phần chín, mới vân đạm kinh phong mà chuyển dời tầm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!