Ánh mắt Nghênh Cảnh giống như là một chút thỏ. Sơ Ninh chỉ thất thần chốc lát, rất nhanh lý trí liền trở lại.
Này là cái cái giống gì vậy!
Nhiều người như vậy, người trong ngành ngoài ngành, quen biết hoặc không, đều là thái độ xem chuyện bát quái thâm sâu khó lường. Không biết còn tưởng là ông chồng nhỏ bị cô đùa bỡn tìm đến cửa vậy.
Sơ Ninh quả quyết rút tay về.
Bàn tay Nghênh Cảnh trống không, lòng cũng như vậy mà rơi xuống.
Cậu quay đầu nhìn cô.
Cậu giống như một tờ giấy trắng, không hề bị nhúm chàm, căn bản không che giấu được ưu tư.
Sơ Ninh đau đầu, cô thấp giọng nói: "Cậu đi ra bên ngoài chờ tôi, bọn tôi sẽ đến tìm."
Nghênh Cảnh chưa nghe hết câu mà đã quay đầu rời đi rồi.
Sơ Ninh lên tiếng xin lỗi Ngụy Khải Lâm, Ngụy tổng như cười như không nói: "Đi đi, tôi hiểu mà."
"..." Lời này nghe không giống lời khen ngợi. Sơ Ninh không rảnh rỗi mà ngẫm nghĩ, vội vàng đuổi theo.
Nghênh Cảnh đứng ở bên ngoài phòng yến hội, hôm nay cậu mặc trang phục hết sức nghiêm chỉnh, kiểu dáng đơn giản đại chúng, bên trong là chiếc áo sơ mi, hai bên cổ áo có hai chiếc khuy áo màu hổ phách, bị ánh sáng chiếu vào, là một màu xanh lam khiêm tốn tinh xả. Giá cả không rẻ, rất có phẩm vị.
Đại khái là do ăn mặc nghiêm chỉnh, cậu đứng trong bóng tối, như một cây bạch dương cao ngất???
Nhất là bóng dáng âm trầm, bớt đi mấy phần khí chất thiếu niên.
Sơ Ninh bước hai bước đến, hỏi: "Cậu lại bị điên gì vậy?"
Chuyện đột nhiên xảy ra, biểu hiện của tên tiểu tử này lại không giống lẽ thường, cô cũng bị làm cho tức rồi, nên giọng cũng không tốt.
Nghênh Cảnh nhìn thẳng cô, ương bướng mà nói: "Chị đầu tư ở hạng mục khác rồi."
Sơ Ninh không phủ nhận, "Đúng, đúng là đang suy nghĩ."
Nghênh Cảnh nắm chặt tay, "Tại sao?"
"Tại sao?" Sơ Ninh cau mày, "Làm gì có lắm tại sao như vậy? Tôi cảm thấy thích hợp thì tôi đầu tư, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Thái độ của cô ngay thẳng, giọng nói cũng không chút gợn sóng nào, thanh tỉnh, tự kiềm chế phải nhường nhịn làm cho Nghênh Cảnh càng cảm thấy mất mát.
Có một câu cậu không nói ra khỏi miệng.
Thích hợp, chị liền đầu tư.
Như vậy không thích hợp không phải là???
Cái suy đoán như vậy làm cho cậu cảm thấy uể oải, giống như rơi xuống ao đầm, cậu không dám hỏi cửa ra, giống như cậu không dám dùng sức dẫm trên đất. Sợ bị vùi lấp đi xuống, sợ không còn có cơ hội trở mình.
Sơ Ninh không cảm thấy mình có gì sai trái, tư tưởng của cô còn tỉnh táo mà đề cập đến, "Bất kỳ nghị quyết nào cũng cần phải thông qua công ty nghiên cứu thảo luận, cũng phải chỉ một mình tôi có thể định đoạt, nhưng tiếp xúc và tìm hiểu trước, là chuyện thường tình."
Cô nói cho Nghênh Cảnh, làm ăn, ý tứ không phải là ở tình cảm, mà là công việc.
"Đồ lừa dối."
Sơ Ninh thấp giọng, ngước mắt lên, "Cậu nói gì?"
Ánh mắt của Nghênh Cảnh thu bớt lại nhiệt độ, nhìn thẳng cô: "Chị là đồ lừa gạt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!