Sau khi Sơ Ninh nghe được câu hỏi của cậu, vô cùng hàm súc mà cười cười.
Sở dĩ nói hàm súc, là bởi vì không rõ ý vị. Nghênh Cảnh đọc không ra nó có ý nghĩa gì.
Bàn tay Sơ Ninh biến thành những cái vỗ về nhu hòa, giống như trẻ con mà vỗ vỗ mặt cậu, "Con gái nhà người ta còn đang chờ cậu bên trong kìa."
Người mà cô nói là người vừa mới tỏ tình Trương Hoài Ngọc.
Phiền càng thêm phiền, sau khi tức giận, Nghênh Cảnh lại ỉu xìu, trở nên chán nản thất vọng.
Không rõ loại tâm tình này đến cuối cùng gọi là gì, nhưng xác định là, đều tại chính mình đêm nay có chút nóng nảy.
Chơi đến mười giờ rưỡi, mọi người liền giải tán. Sơ Ninh gọi xe, lại giúp mấy cậu nhóc gọi xe. Mỗi người cô đều dùng gương mặt tươi cười nói tạm biệt, chỉ là không một câu nào với Nghênh Cảnh.
Cậu cũng không biết đang giận dỗi cái gì, đứng ở xa xa.
Sơ Ninh trước khi đi còn quay lại nhìn cậu, nghĩ thầm, đây là đang dọa người sao.
Đi.
Trên đường về, ai cũng không nhắc lại chuyện của Trương Hoài Ngọc, cô ấy vẫn vui vẻ như ban đầu, líu ríu nói chuyện phiếm với mọi người.
Một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau, trong phòng thí nghiệm Nghênh Cảnh gọi Trương Hoài Ngọc lại: "Aiii, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trương Hoài Ngọc thả mấy linh kiện trong tay xuống, đứng thẳng: "Được, cậu nói đi."
"Chính là chuyện tối hôm qua," Nghênh Cảnh dừng lại một chút, muốn sắp xếp lại ngôn ngữ, được rồi, vẫn là nên thản nhiên một chút.
Cậu nói: "Đêm qua tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, trên tay đang có hạng mục cần thúc đẩy tiến độ, phân tâm không được, hơn nữa, bây giờ tôi cũng không có ý định yêu đương. Cho nên, chuyện tối hôm qua, xin lỗi."
Trương Hoài Ngọc bình tĩnh đến dị thường, "Là không muốn phân tâm, hay là không thích tôi?"
"...."
"Đây chính là khác biệt về bản chất."
Cô ấy quá thẳng thắn, làm cho người ta không thể không nghiêm túc.
Nữ sinh bây giờ, không chỉ có dũng khí biểu đạt bản thân, càng có dũng khí tiếp nhận kết quả.
Nghênh Cảnh nói: "Ừm, tôi xem cậu như là bạn tốt, không có loại cảm giác tình yêu nam nữ."
Trương Hoài Ngọc rất bình tĩnh, vô cùng sảng khoái mà gật gật đầu, "Được rồi, tôi đã biết, không có vấn đề gì, không thích thì không thích, kỳ thật tôi cũng đoán được. Nhưng cậu cũng biết, không đến Hoàng Hà tâm còn chưa chết, nghe được chính miệng cậu nói ra, tôi cũng không còn gì hối tiếc."
Nghênh Cảnh: "Học thuộc lời thoại."
Trương Hoài Ngọc giương cằm lên, "Học đi học lại rất nhiều lần."
Hai người trẻ tuổi thản nhiên tiếp nhận, đối mặt, đều cười.
"Không biết chừng sau này cậu sẽ phát hiện ra tôi rất tốt, sau đó thích tôi." Trương Hoài Ngọc vẫn duy trì tự tin cùng với kiêu ngạo của mình, "Nhưng mà, lúc đó tôi có còn thích cậu hay không, còn không biết đâu nhé."
Nghênh Cảnh gật đầu như gà mổ thóc, "Được, tôi nhớ kỹ."
"Nghênh Cảnh, tôi vẫn rất cảm ơn cậu, không giống mấy tên tra nam, rõ ràng không thích, còn muốn chơi trò mập mờ với nữ sinh." Trương Hoài Ngọc giơ ngón tay cái với cậu, "Cậu rất tuyệt vời, tôi cảm thấy ánh mắt của tôi không hề tệ."
Cô cầm balo lên, thở phào một hơi, nhún nhún vai ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nghênh Cảnh đi lại mấy vòng quanh phòng thí nghiệm, cũng trở về phòng ký túc xá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!