Chương 22: (Vô Đề)

Hơn nửa tháng sau, Nghênh Cảnh và Sơ Ninh hầu như không hề liên lạc.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý nghiên cứu hạng mục, lăn lộn giữa phòng thí nghiệm và phòng học.

Đại học C là đại học hàng đầu trong tính chuyên nghiệp của cả nước, nó có phòng nghiên cứu thí nghiệm độc lập, một là dùng để dạy học, hai là dùng để thảo luận một số nghiên cứu hợp tác khoa học. Nói như vậy, trường học cũng hỗ trợ hình thức trường học và xí nghiệp hợp tác. Lại có thêm quan hệ của Lật Chu Sơn, Nghênh Cảnh và đoàn đội của mình được sử dụng phòng thí nghiệm hàng ngày.

Mọi chuyện đều hết sức thuận lợi.

Cậu giống như một con ong cần mẫn, không chê khổ, không sợ mệt, làm việc hết sức mình.

Bốn giờ chiều, cậu xách theo một túi đồ uống đến phòng thí nghiệm, "Nào, mời mấy cậu uống."

Kỳ Ngộ đang ở trước bàn thí nghiệm vặn đinh ốc, chau mày hỏi: "Sao cậu lại đến? Không phải bây giờ cậu đang đi học sao?"

Môn chính trị học của Nghênh Cảnh vẫn còn thiếu một chút điểm, phải tham gia thêm vài tiết học mới có thể bổ sung đầy đủ. Cậu không thèm để ý mà nói: "Tôi trốn tiết."

Kỳ Ngộ: "Cậu lại trốn tiết? Lát nữa điểm danh bị phát hiện thì làm thế làm?"

"Điểm danh xong tôi mới trốn qua đây đó."

Kỳ Ngộ nghiêm mặt, "Đây không phải là trò đùa, điểm không đủ là phải thi lại, nếu thi lại không qua, thì ngay cả chứng chỉ tốt nghiệp cậu cũng không thể lấy được."

(Trong chế độ đại học Trung Quốc, nếu không qua quá nhiều môn thì sau bốn năm đại học sẽ chỉ nhận được chứng chỉ tốt nghiệp chứ không thể lấy được bằng cử nhân.)

Nghênh Cảnh đã chạy qua chỗ của Chu Viên, "Chỗ kiểm tra đơn nguyên này như thế nào rồi?"

Kỳ Ngộ, "...."

"Tôi cảm thấy chỗ này có thể mở thêm một tuyến, chống đỡ kết cấu hệ thống hoàn cảnh, tăng cường độ mẫn cảm đối với nhiệt độ, thời tiết." Nghênh Cảnh kéo bàn phím về phía mình, thử nghiệm vài mã hóa, kiểm tra các chi tiết nhỏ về độ hoàn nguyên của chương trình.

Ngón tay mập mập của Chu Viên chỉ chỉ vào mấy điểm tròn tròn trên màn hình, "Đây, lệnh S, chỗ này tôi đã làm một tuyến cảm ứng. Cậu xem xem có chỗ nào cần không?"

Hai cái đầu ghé vào nhau, dày như nấm.

Lại qua nửa tiếng, Trương Hoài Ngọc cũng đến, gia nhập với bọn họ: "Nghênh Cảnh cậu hãy mau phân xử, đơn nguyên mô phỏng thời tiết, tôi muốn mô phỏng cả bốn mùa, nhưng cậu ta nói không cần thiết, chỉ cần làm mùa hè và mùa đông là được, cái này không phải là không hoàn chỉnh sao?"

Chu Viên ngẩng đầu lên, a một tiếng, "Chỗ nào không hoàn chỉnh? Chúng ta chỉ cần mô phỏng các hoàn cảnh thời tiết cực đoan là được, mùa hè nóng bức, mùa đông rét lạnh, có thời tiết tiêu biểu là ok rồi."

Trương Hoài Ngọc: "Vậy mùa xuân có mưa phùn kéo dài, mùa thu khô nóng sương mù dày đặc thì sao?"

Chu Viên: "Cậu cho rằng đang làm mỹ phẩm dưỡng da hả?"

Trương Hoài Ngọc: "Cậu không có một chút tế bào nghệ thuật nào cả."

Chu Viên: "Cái này gọi là tinh giảm chi phí."

Oa, tức chết đi mất.

Trương Hoài Ngọc: "Xì xì."

Chu Viên lập tức phản kích: "Xì xì xì."

Hừ, so với cậu còn nhiều hơn một cái.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, một mặt quay về bên trái, một mặt quay về bên phải, không ai nhìn ai.

Nghênh Cảnh cười đến điên rồi, "Hai người đang diễn phim truyền hình hả?"

Trương Hoài Ngọc như là tìm được cứu tinh, chạy đến trước mặt Nghênh Cảnh, nghiêng đầu hỏi: "Tôi nói có lý đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!