Chương 21: (Vô Đề)

"Đứng lại." 

Sơ Ninh hô lên hai tiếng, bóng dáng người này càng ngày càng biến mất nhanh.

"Đứng lại." Cô như sắp bốc cháy, đuổi theo túm chặt cánh tay cậu.

Nghênh Cảnh gạt ra, cô túm lại, lại gạt ra.

Mẹ nó....

Sơ Ninh tức đến bật cười, ngăn trước mặt cậu, "Cậu có còn là đàn ông không vậy?"

Bước chân Nghênh Cảnh hơi ngừng lại, hai chữ "đàn ông", quá có tính bao phủ, cậu rất hưởng thụ. Nhưng vẫn còn cứng miệng, "Lúc này nói cái gì mà đàn ông hay không đàn ông, ngày đó chị còn gọi tôi là bạn học nhỏ!"

Sơ Ninh thật sự không nhớ rõ ngày đó là ngày nào, bạn học nhỏ là cái quỷ gì?

Được rồi, quá khứ không quan trọng.

"Cậu giận dỗi gì với tôi vậy?"

Nghênh Cảnh nhe răng: "Còn chuyển đến là tôi sai? Chính chị là người thất tín bội nghĩa trước đó! Chị không đợi tôi, làm tôi đến uổng công một chuyến." Cuối cùng còn không quên cường điệu một câu: "Chúng ta đã hẹn rồi!"

"Đột nhiên có chuyện, cậu cũng nhìn thấy tôi vừa mới ngắt điện thoại, cậu không tới, tôi cũng sẽ gọi điện cho cậu. Bây giờ cậu đến đúng lúc, cậu liền cùng tôi đi ăn cơm. Cái này rất khó hiểu sao?"

Sơ Ninh là người rất ghét phải giải thích lại, về công, lặp lại đồng nghĩa với việc hiệu suất quá thấp. Về tư, bạn thân chân chính của cô, cũng không yêu cầu cô phải giải thích lại. Tính huống bây giờ, cô rất không thích.

Nghênh Cảnh cố tình chọc vào đống lửa trong lòng cô.

Cậu căn bản không rảnh nghĩ lại, đối phương đã hạ thấp tư thế.

Sơ Ninh chịu đựng không phát giận, hỏi lại lần nữa: "Cậu có đi ăn cơm cùng tôi không?"

Nghênh Cảnh quay mặt sang bên trái, viết hoa bốn chữ: TÔI KHÔNG HIẾM LẠ.

"Được." Sơ Ninh gật gật đầu, nghĩ thầm, thích ăn thì ăn.

Cô xoay người cất bước, Nghênh Cảnh nhanh chóng quay mặt lại.

Cứ như vậy mà đi rồi?

Đúng, đi thật rồi.

Cậu gấp đến độ phát cuồng: A a a! Nói giữ lại thêm một câu nữa là cậu nguôi giận rồi!

Nhưng là, Sơ Ninh đã biến mất tại cửa lớn.

Đại sảnh trống rỗng, bốn phương tám hướng quét tới đều là gió lạnh.

Nghênh Cảnh banh mặt, đã không còn tức giận.

Mất mát, khổ sở, trống rỗng, thậm chí còn có một tia hối hận như vậy. Cậu tự nghịch ngón tay chính mình, nắm lại, buông ra, lại nắm vào. Cuối cùng gắt gao nắm thành một nắm tay. Cậu giơ tay, lau lau hai mắt của chính mình, nơi đó khô ráo, cái gì cũng không có.

Bên cạnh có một tiếng vang rất nhỏ, là chị gái tiếp tân đến thùng rác nhặt đặc sản mà cậu vừa mới ném lên.

"Cái này không bị hư, cậu mau lấy về đi."

Nghênh Cảnh ngẩng đầu, nỗ lực nở một nụ cười, "Bỏ đi."

"Thật sự không bẩn, đều đóng gói, trở về lau một chút là được rồi." Chị gái rất ôn hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!