"Cậu trộm được chìa khóa à?" Đó là phản ứng đầu tiên của Sơ Ninh.
Nghênh Cảnh xoay người một cái, "Phủi phui, phủi phui!"
Không phải trộm, không khó nghe tới vậy. Chìa khóa này cậu được Lật Chu Sơn giao cho khi đồng ý với ông là nhận hạng mục, cũng là muốn giúp cậu tiện làm thí nghiệm. Sau đó hạng mục không thành công, một già một trẻ không được thoải mái, còn có mâu thuẫn với nhau, đến nay vẫn chưa làm lành.
Nghênh Cảnh không quan tâm ông, ai chủ động trước người ấy thua.
Cửa mở ra, bên trong phòng không tối như tưởng tượng, rất nhiều máy móc còn đang sáng đèn ở công tắc cung cấp điện, trên màn hình tinh thể lỏng, các loại số liệu nhảy lên liên hồi. Sơ Ninh biết, người này thực sự muốn đưa mình đi khảo sát.
Nghênh Cảnh thuần thục bật đèn, trong nháy mắt cả phòng sáng rõ. Phòng thí nghiệm có một số thiết bị đo lường khảo sát đắt tiền, có rất nhiều các loại dụng cụ hình dáng cổ quái, Sơ Ninh căn bản chưa từng thấy. Nhưng Nghênh Cảnh lại như thể gặp bạn cũ, nhiệt tình giới thiệu "hai bên với nhau".
"Cách làm các loại khung mô phỏng có thể điều chỉnh khí áp, có thể thu, phát những loại trợ lực, lực đẩy cả lớn cả hỏ." Cậu lại khom eo cúi đầu, nói với những thiết bị sắp hàng lạnh như băng: "Hello, vị này là Ninh tổng, có thể sẽ trở thành kim chủ của mấy đứa, biểu hiện tốt một chút nhé."
Sơ Ninh "…" Cái từ "kim chủ" này nghe thật muốn đánh.
"Đây là đường băng khảo sát." Một tổ hợp những thứ vô cùng chiếm diện tích, Sơ Ninh chỉ thấy bên trong nó bố trí rất nhiều linh kiện, đường răng cưa, tựa như một cái mê cung vậy. Còn Nghênh Cảnh lại say sưa đưa ngón tay chỉ từng vị trí một: "Đây là cửa hút khí, áp lực thông qua cửa này mà được đẩy vào." Cậu vẽ vòng tròn tại một điểm nào đó, "Đây là buồng cháy."
Sơ Ninh à một tiếng, theo quy tắc thông thường, cô không muốn bầu không khí cứ lạnh tanh như vậy, liền hỏi: "Buồng cháy đốt cái gì?"
Nghênh Cảnh đứng thẳng lưng, dựa người vào bàn, sát người gần Sơ Ninh nói nhỏ: "Đây là kỹ thuật cơ mật đấy, tới tận lúc này tôi cũng chưa từng kể cho người khác nghe, chị nhất định phải giữ bí mật cho tôi. Cái buồng cháy này ấy à, là dùng thi thể để đốt đấy. Cạnh trường chúng tôi có bệnh viện mà, không phải sao, những thi thể trong nhà xác mà người nhà không đến nhận thì đưa tới đây, ném vào đốt đùng đùng mấy cái, là có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn cho cửa hàng lẩu Lý Tiểu Cường rồi."
Sơ Ninh đấm một cái vào vai cậu: "Cậu lừa tôi?"
Nghênh Cảnh cười tươi trông rất ấm áp dễ mến: "Không phải chị nói lúc tôi thuyết trình giống như học thuộc lòng sao, tôi sợ chị nghe không hiểu, mới nói trêu chị vài câu." Ngưng một chút, cậu lại nói: "Tôi chưa từng căng thẳng như vậy."
Phòng thí nghiệm lớn như vậy, chỉ có dụng cụ mặt đồng hồ phát ra luồng sáng xa. Nó khiến những cảm xúc trong mắt Nghênh Cảnh trở thành vô cùng vi diệu. Nhưng cậu cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, dẫn cô đi thăm quan chỗ khác: "Đây là ổ trục chính, thiết bị có bền lâu hay không, phải xem biểu hiện của nó."
Cô hiểu ra, Nghênh Cảnh đang cố gắng dùng cách biểu đạt dễ hiểu nhất để giải thích những thứ phức tạp. Cậu cẩn thận, dè dặt trong từng câu nói, mỗi câu nói ra, đều quan sát kĩ biểu cảm trên mặt Sơ Ninh.
Nếu cô cau mày, Nghênh Cảnh sẽ dừng lại, đáng thương vô cùng hỏi han: "Chị nghe không hiểu phải không?"
Nếu như mắt cô dõi theo những ngón tay đang lướt của cậu, Nghênh Cảnh sẽ vui vẻ vô cùng, cô đang nghiêm túc nghe!
Kỹ thuật nghiên cứu hàng không quá phức tạp, thiết bị bộ phận nhiều, Nghênh Cảnh giới thiệu một hồi cũng xong, mở máy vi tính ra, miệng nói với cô: "Rất biến thái phải không? Sao trên đời có thể có những cái máy hắc ám như vậy chứ, nếu như một khâu bị lỗi, thì công đoạn phía sau cũng sẽ giống như đổ sông đổ biển rồi."
Cậu liếm đôi môi mỏng, hỏi: "Đây cũng là điểm mà chị lo lắng đúng không?"
Sơ Ninh gật đầu, ra ý "Cậu cứ tiếp tục đi".
Máy tính bừng sáng, Nghênh Cảnh bắt đầu làm các thủ tục, "Đây, chính là phần tôi đã liệt kê vào tài liệu hạng mục cho chị. Kỹ thuật mô phỏng chân thật, có thể đem tất cả các tưởng tượng trong toàn quá trình nghiên cứu thiết lập trong chương trình giả lập. Giá vốn đạt tới mức tiết kiệm thực tế nhất, mục đích là có thể thu nó lại trong dự trù tính toán."
Tốc độ nói của cậu khá chậm, nhưng Sơ Ninh nghe ra sự gắng sức trong từng lời nói.
"Nói trắng ra, bản chất của kĩ thuật này, giống như lưu manh trêu chọc người khác, ăn chùa uống chùa."
"…" Đúng là rất dễ hiểu nha.
Nghênh Cảnh hỏi: "Cái kỹ thuật này trâu lắm phải không?"
Sơ Ninh ừ một tiếng: "Rất có khí thế."
Nhận được khẳng định, Nghênh Cảnh chắp hai tay ra đằng sau, hưng phấn tới lạ kì: "Ninh tổng xinh đẹp, có thể suy nghĩ về nó một chút rồi chứ?"
Trong hoàn cảnh đêm tối như vậy, cùng bởi vì huyết khí sôi trào, mà ánh mắt cậu như được khảm nạm những mảnh kim cương nhỏ.
Sơ Ninh nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó mở to mắt nhìn Nghênh Cảnh, không một gợn nao núng: "Nếu như cậu là tôi."
"Hả? Sao cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!