Sự thật đã chứng minh, lời của mấy đứa nhóc không thể tin.
Nghênh Cảnh nói thì hay lắm, cái gì mà 15 phút tàu điện nầm với 5 phút đi xe đạp công cộng, không gấp nhiều lần thì cũng thật mất mặt giờ cao điểm của Bắc Kinh. Ở trạm tàu, Sơ Ninh bị nặn thành bánh lạc nướng, đến lúc bước xuống chuyến thứ ba cũng đã bỏ nửa cái mạng.
Bên trong tàu càng quá đáng, cơ hồ đều là người chèn người, ngực sát ngực. Sơ Ninh bị kẹp ở cửa không cách nào nhúc nhích, nửa người ở ngoài rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Tiếng còi báo động tích tích làm cho một người còn sống sờ sờ như cô sợ đến toát mồ hôi.
"Tới đây." Nghênh Cảnh nắm lấy cánh tay cô, dùng sức lôi người tới bên cạnh mình.
Sơ Ninh bước lảo đảo, đầu đập vào cằm cậu.
"Á!!" Mắt Nghênh Cảnh chợt ẩm ẩm, cánh môi nhanh chóng chảy máu. Da cậu vốn trắng, màu máu trên môi lại xứng đôi tới bất ngờ.
Sơ Ninh im lặng, áy náy nói: "Xin lỗi."
Quá nhiều người, chen lấn xô đẩy cô tới mức nói chuyện còn thiếu dưỡng khí. Cô muốn tránh, nhưng căn bản không có chỗ mà trốn. Nghênh Cảnh bất ngờ đưa tay ra, đầu tiên là đè bả vai cô, định kéo cô qua, không có hiệu quả, cậu liền dứt khoát luồn tay xuống nách Sơ Ninh, dùng sức chín trâu mười hổ ôm cô, coi cô như củ cà rốt mà rút lên, sau đó đặt ra sau lưng mình.
Cửa bên phải có một góc thấp, vừa vặn đủ để Sơ Ninh đứng. Nghênh Cảnh xoay người, như thể đại bàng giương cánh, tạo ra một không gian hình tam giác cản cô với không gian trong tàu.
"Không sao, tôi giúp chị chống đỡ." Nghênh Cảnh cúi đầu nhìn cô. "Tôi cao khỏe hơn chị."
Khoảng cách này quá gần, khiến Sơ Ninh không thể không chú ý tới con ngươi của cậu, như một viên hổ phách màu be pha màu cọ. Sơ Ninh liếc sang chỗ khác, thầm nghĩ màu sắc con ngươi của những người có làn da trắng đều nhạt như vậy.
Bảy giờ ba mươi cuối cùng cũng tới tiệm bán lẩu của Cường ca. Cũng đã qua giờ cơm, chỉ còn 2/3 bàn là có khách ngồi. Hôm nay trời hạ nhiệt có gió, trong một đêm mà có cảm giác như mùa đông về. Vậy mà lúc vào quán lẩu, tựa như 2 thế giới, khói mù lượn lờ, nóng hôi hổi.
"Muốn ăn gì?" Nghênh Cảnh đúng là quen việc dễ làm cầm thực đơn lên, đưa cho Sơ Ninh, nói: "Bên phải chị có bút."
Mỗi bàn đều có cắm một cái bút chì 2B, Sơ Ninh có thể thấy trên thân bút còn có mấy chữ "chuyên dụng", liền đoán ông chủ tiệm này cũng có chút triệu chứng của bệnh khủng hoảng tuổi teen.
Cô cũng không nhận thực đơn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu quen, cậu gọi đi."
Nghênh Cảnh cũng chẳng khách khí: "3 đĩa thịt dê, 2 đĩa thịt trâu, mầm đậu, tảo biển, khoai tây miếng, bánh quẩy chiên, ba tô mì nữa. Đúng rồi, chị có ăn rau thơm không?"
"Tùy cậu." Sơ Ninh nói "Gọi thêm một phần óc lợn đi."
Nghênh Cảnh nuốt nước miếng một cái: "Chị còn ăn óc lợn à?"
Sơ Ninh nói: "Khẩu vị của tôi tương đối nặng."
"Khó trách lại thông minh như vậy."
Đây không phải lời khen. Sơ Ninh cười mắng: "Này, cậu nhóc, có thành kiến với tôi thì nói thẳng ra."
Nghênh Cảnh gãi gãi huyệt thái dương, nói một câu không có tí liên quan nào: "Tôi không phải con nít, chị thay quần áo, hai người chúng ta đi cạnh nhau, ai giống anh hơn còn chưa biết."
Sơ Ninh bị cậu chọc cười, nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, chiếc lắc vàng trên cổ tay trắng nõn tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cô hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"21 tuổi rưỡi." Đáp trả không thể để mình thua thiệt, Nghênh Cảnh lập tức hỏi: "Chị thì sao?"
Sơ Ninh suy nghĩ một chút, đáp: "41."
Nghênh Cảnh tỏ vẻ sợ hãi: "Trời, tôi còn tưởng chị 60 tuổi rồi ấy."
Sơ Ninh thực sự rất muốn véo Nghênh Cảnh một cái, hai người đối mặt cười thành tiếng, bầu không khí bình dị thoải mái. Không đùa nữa, Sơ Ninh nói: "Tôi lớn hơn cậu 4 tuổi."
Nghênh Cảnh: "Chị sinh tháng mấy?"
"Tháng 10."
"Vậy chị chỉ lớn hơn tôi 3 tuổi rưỡi." Nghênh Cảnh kích động sửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!