Lúc chuông vào lớp vang lên, Quý Nhượng mới đứng dậy, đi đến bảng thông báo.
Đám Khuất Đại Tráng đã kéo nhau đi trước anh, cả đường hưng phấn hi hi ha ha, lúc chạy đến đằng trước của bảng điểm, theo thói quen đi từ cuối bảng nhìn lên.
Trong mấy chục tên bét bảng không có tên của họ.
Khuất Đại Tráng kích động hỏng mất: "Trời ạ, tao không nằm trong top 10 bét khối ư?!"
Lưu Hải Dương chỉ cậu: "Mơ giấc mộng xuân thu của mày đi, đây này!"
Khối 11 tổng cộng có 600 người, bọn họ nằm trong khoảng 550. Tuy vẫn là áp chót nhưng đối với những người thường xuyên đứng cuối bảng mà nói, đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Họ hưng phấn không thôi, Khuất Đại Tráng liên tục nói: "Anh Nhượng đâu nhỉ? Sao không thấy anh Nhượng nhỉ?"
Cứ tìm mãi lên trước.
Lúc Quý Nhượng đi đến bảng thông báo, họ vẫn chưa tìm được. Vì lúc nhìn đến hạng 350, Khuất Đại Tráng chắc nịch nói: "Không thể nào, chắc chắn là xem sót rồi, tìm lại lần nữa!"
Quý Nhượng vỗ sau ót cậu một cái: "Biến ra."
Anh đi đến, đầu tiên là đi lên đầu xem, nhìn thấy tên Thích Ánh ở hạng mười bốn.
Cô lại tiến bộ rồi.
Từ hạng 350, anh tiếp tục nhìn lên, không lâu sau liền nhìn thấy tên mình.
Ba trăm hai mươi ba, Quý Nhượng.
Quý Nhượng nhìn tên mình một lúc, giơ hai ngón tay ra đo thử khoảng cách giữa hai cái tên, đã gần rất nhiều rồi.
Anh lẳng lặng cười.
Đám người sau lưng nhìn bảng điểm kia im lặng hồi lâu.
Nửa ngày, Khuất Đại Tráng kích động, giọng run run từ cổ họng phát ra: "Anh Nhượng, em quỳ xuống lạy anh. Em phục rồi, phục lắm luôn."
Thế nào mới gọi là đại ca chứ? Đây mới gọi là đại ca.
Chỉ cần anh muốn, đến cả học hành cũng có thể giải quyết được!
Quý Nhượng cảm thấy mình vừa đạt được một chút thành tích, không thể kiêu ngạo trước mặt đàn em được, cố ý nghiêm mặt, như không có chuyện gì nói: "Trong top ngoài 300, vẫn ổn."
Lưu Hải Dương cảm thán: "Em biết anh Nhượng chắc chắn được mà! Người bình thường có thể một tay chơi rubik sao? Không thể! Nhưng anh Nhượng làm được! Anh Nhượng quá cừ!"
Quý Nhượng cuối cùng cũng không nhịn được phì cười, đá bọn họ một cái: "Khốn, đi về lên lớp."
Cả đám người cười cười nói nói đi về lớp học, vừa từ cửa sau bước vào, giáo viên chủ nhiệm Lưu Nghiêu đang đứng trên bục mắng bọn họ: "Chuông vào lớp đã vang lên bao lâu rồi mà còn ở ngoài lêu lổng, dứt khoát đừng vào nữa."
Thành tích của Khuất Đại Tráng được nâng cao, trong lòng cũng có chút tự tin, cười hì hì nói: "Thầy Lưu, bọn em đi xem điểm."
Lưu Nghiêu trừng mắt nhìn họ vài cái, không nói gì nữa: "Mau ngồi xuống! Vào học rồi."
Cả tiết học, bọn họ đều chìm đắm trong sự hưng phấn được tăng hạng. Bỗng cảm thấy, học tập tiến bộ thật sự là có cảm giác thành tựu. Nhìn điểm số mình ngày càng cao, hạng càng lúc càng tăng lên một ít, cảm thấy kiêu ngạo lại vừa thỏa mãn.
Cảm giác ấy dù cho có chơi trò chơi thắng cũng không thể thỏa mãn được.
Sau này không cần bị anh Nhượng ép mới học, cần phải tự giác chút mới được!
Hết tiết, Lưu Nghiêu dọn dẹp giáo án, nhưng không lập tức rời đi. Anh đi đến hàng cuối, nhìn Quý Nhượng đang lật sách tham khảo, gõ lên bàn anh, trầm giọng nói: "Em đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!