Chương 23: (Vô Đề)

mặt nghiêm túc của Du Trạc cũng rất ra dáng.

Gương mặt cậu tuấn tú, không giống với kiểu hoang dã, ngầu ngầu của Quý Nhượng, lúc không chửi thề đánh nhau cậu thật sự trông giống một đứa trẻ ngoan.

Hơn nữa cậu chưa thành niên, trong túi vẫn còn thẻ học sinh sáng nay ra ngoài quên lấy ra.

Hải Thành Nhất Trung, ôi, trường cấp ba trọng điểm đấy.

Hơn nữa cảnh sát nhìn đám nam nữ già trẻ đang khóc lóc ỉ ôi kia, bất giác cảm thấy lời của Du Trạc đáng tin hơn. Nhưng tin thì tin, mọi chuyện đều phải dựa vào chứng cứ, ghi chép xong Du Trạc cùng Quý Thiên, ông bảo họ ra bên kia ngồi nghỉ mới đến thẩm vấn những người còn lại.

Bên kia lại bắt đầu khóc lóc, lúc nói Du Trạc đánh người, lúc lại nói Quý Thiên đánh người, nói năng lung tung, thật là muốn lấy mạng.

Quý Thiên ngồi trên ghế, đưa tay đỡ trán, nhìn một lúc lại bật cười ra tiếng.

Du Trạc vốn đang ngồi thẳng, duy trì dáng vẻ bạch liên hoa của mình, nghe cô cười ra tiếng, cũng không nhịn được thấp giọng mắng tục: "Một lũ ngu đần."

Quý Thiên nhích gần cậu thêm một chút, thấp giọng nói: "Nhóc con, diễn không tệ nha."

Du Trạc có chút ngượng ngùng: "Tình thế bắt buộc."

Quý Thiên cười mãi không thôi, như có như không đánh giá cậu nửa ngày, hỏi: "Tại sao cậu lại giúp tôi? Là vì Quý Nhượng ư?"

Du Trạc cảm thấy câu này không có gì đặc biệt, liền gật đầu.

Nụ cười Quý Thiên càng sâu hơn, trưng ra vẻ "tôi hiểu cả rồi", vỗ vỗ đầu cậu nói, "Đứa trẻ ngoan."

Du Trạc: "???"

Không đúng, hình như có chỗ nào sai sai?

Ghi chép xong tất cả mọi người, người đàn ông trẻ tuổi bị Du Trạc đạp một phát còn uất ức giơ áo mình lên cho cảnh sát xem: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự không có lừa anh, anh nhìn này, đây, đều xanh đen cả rồi."

Du Trạc bên cạnh lớn tiếng nói: "Anh ta ra tay trước! Anh ta sờ ngực chị cháu!"

Quý Thiên: "???"

Người đàn ông trẻ tuổi cao giọng: "Ai sờ ngực chị cậu?! Cậu đừng có vu oan tôi!"

Mắt thấy lại bắt đầu cãi nhau, cảnh sát hung hăng đập bàn: "Đều im hết cho tôi! Đây là cái chợ à? Ồn gì mà ồn? Bãi đậu xe có camera giám sát, chân tướng thế nào, chúng tôi đều dựa vào chứng cứ!"

Cả đám người lập tức biến sắc, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, chột dạ cúi đầu, xem như tạm dừng.

Không bao lâu sau, liền có đồng chí cảnh sát từ bên camera giám sát của bệnh viện lấy băng ghi hình về.

Cảnh tượng đám nam nữ già trẻ từ trong lối ra vào xông đến vị trí đỗ xe của Quý Thiên, vây quanh cô sau đó còn đẩy cô ngã được quay lại toàn bộ, rõ ràng ba trăm sáu mươi độ, hoàn toàn không góc chết, trong đoạn băng quả nhiên là người đàn ông trẻ tuổi ra tay trước, Du Trạc bay đến đá hắn ngã ra sau.

Cảnh sát bên cạnh nghiêm giọng quát: "Còn mở to mắt nói dối? Rốt cuộc là ai ra tay trước? Hả?!"

Du Trạc phụ họa: "Đúng thế!"

Cảnh sát trừng mắt nhìn cậu: "Nhóc con, cậu cũng im lặng cho tôi!" Ông chỉ cảnh Du Trạc bay đến đá người: "Thân thủ này, đánh nhau không ít nhỉ? Còn từ bùn mọc lên mà không nhơ?《Ái liên thuyết》để cậu dùng như thế sao? Hả?!"

Du Trạc: "..."

Có băng ghi hình, ai đúng ai sai lập tức rõ ràng. Hai bên đều không bị thương, hơn nữa Quý Thiên cũng không muốn dây dưa với đám người này, bọn họ ra tay trước cũng sợ chịu trách nhiệm, dưới sự hòa giải của cảnh sát, hai bên cuối cùng cũng tự giải quyết riêng.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Quý Thiên cùng Du Trạc đi đằng trước, đám người sau lưng cũng thành thật bước ra ngoài, vừa ra ngoài phạm vi giám sát, lập tức xông đến vây quanh hai người đứng bên đường bắt xe.

Trong đó có một phụ nữ trung niên gương mặt chanh chua cay nghiệt chỉ vào Quý Thiên: "Nha đầu cô lương tâm bị chó ăn rồi! Cô đối xử như thế, dám ăn nói với mẹ cô sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!