Hôm nay Quý Nhượng mặc quần thể dục đen.
Chiếc quần này không có túi.
Không khí nhất thời trở nên rất lúng túng. Thiếu niên vừa rồi còn dữ dằn giờ đây có chút luống cuống tay chân, dưới ánh mắt mong đợi của Thích Ánh, anh hơi ngập ngừng hỏi: "Ngày mai đưa bù được không?"
Cô cũng nhìn ra hôm nay anh không mang kẹo, ngoan ngoãn gật đầu.
Xe buýt đến trạm, học sinh xung quanh như ong vỡ tổ chen nhau lên xe, Thích Ánh vẫy tay với anh, cũng xoay người lên xe. Quý Nhượng ngửi không quen mùi trên xe buýt, bịt mũi lùi hai bước.
Thấy Thích Ánh quét thẻ, dùng sức kiễng chân để nắm lấy tay vịn.
Hai mày anh nhíu càng chặt hơn, muốn bước đến phía sau xe, tài xế nhắc: "Quét thẻ."
Quý Nhượng dừng bước, ánh mắt quét qua đám người xung quanh, rơi trên mặt Thích Ánh, cười như không cười hỏi: "Ai giúp tôi quẹt thẻ?"
Học sinh trong xe đưa mắt nhìn nhau, đại ca mở miệng, không dám không nhìn, mấy học sinh đằng trước lẳng lặng đưa thẻ xe buýt ra.
Quý Nhượng không nhận, chỉ nhìn Thích Ánh.
Cô cuối cùng cũng từ khe hở nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ vốn vì chật chội mà nhăn nhó lập tức sáng rực lên, khó khăn từ trong đám người chen ra, cầm thẻ xe buýt chao đảo chạy đến trước mặt anh.
Tít, thẻ học sinh.
Chiếc xe chuyển động, thân xe nghiêng ngả, cô vội vàng nắm lấy tay vịn, cánh tay Quý Nhượng vòng từ sau lưng cô giữ lấy thanh vịn, dường như bao bọc cô trong vòng tay mình.
Thân người chao đảo của cô chạm lên tay anh, cuối cùng đứng vững.
Nghĩ nghĩ, cô liền xem góc áo anh là tay vịn, hai tay nắm chặt nó.
Áo thun trên người Quý Nhượng bị cô kéo đến xộc xệch.
Anh lại nhìn ra ngoài ô cửa, nhếch môi cười.
Học sinh trong xe nhìn thấy một màn này: "..."
Anh không phải đến đây cua gái ư? Giả vờ tìm bọn tôi muốn thẻ xe buýt gì chứ?
Thích Ánh phải ngồi xe nửa tiếng, mỗi lần ghé trạm, sắc mặt của Quý Nhượng lại trắng hơn chút.
Đại ca trước giờ chưa từng ngồi xe buýt bị say xe rồi.
Bạn học bên cạnh không biết được chân tướng, chỉ nhìn thấy sắc mặt của đại ca ngày càng khó chịu, đầu mày nhíu càng lúc càng chặt, còn cho rằng anh không vui vì không có chỗ ngồi, xách cặp đứng dậy, lắp bắp nói: "Bạn… Bạn học Quý, đây đây đây, chỗ cho cậu..."
Quý Nhượng cắn răng, cố gắng áp chế vị chua trào lên dưới dạ dày, ấn Thích Ánh đang chao đảo trong vòng tay anh ngồi vào chỗ.
Anh cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
Không muốn để cho cô nhìn thấy.
Trạm tiếp theo vừa dừng, anh liền trực tiếp từ cửa trước xông xuống.
Thích Ánh không kịp phản ứng, vô thanh haiz một tiếng, đôi tay nhỏ đặt lên cửa kính xe buýt, cô đưa mắt nhìn ra ngoài. Quý Nhượng cứng đờ người đứng ở dưới, mặt không biểu cảm vẫy tay với cô.
Thích Ánh cũng vẫy lại.
Xe buýt dần rời đi, cho đến khi chắc chắn Thích Ánh không nhìn thấy anh, Quý Nhượng mới xoay người xông đến thùng rác cách anh không xa, vịn lấy thân cây nôn ra.
Con mẹ nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!