Sau đó, cả tuần nay, Quý Nhượng không đến trường nữa.
Anh cúp học như cơm bữa, giáo viên cũng không quản nổi, sớm đã quen, ngoại trừ việc gửi thông báo, cũng chỉ có thể gọi điện cho số điện thoại phụ huynh mà anh để lại khi vào học.
Nhưng số đó mãi mãi không ai nghe máy.
Làm nghề nhà giáo, vẫn sẽ gặp phải dạng học sinh sa ngã thế này, muốn kéo lên cũng không biết phải ra tay từ đâu. Chủ nhiệm lớp 11/9 Lưu Nghiêu nhìn những học sinh kém đang ồn ào ở hàng cuối lớp học, lặng lẽ lắc đầu thở dài, thu dọn giáo án.
Thứ sáu tan học, mấy người Khuất Đại Tráng hẹn nhau đến quán net chơi game.
Lạc Băng từ lớp kế bên đi đến, hỏi: "Khi nào chúng ta đi tìm anh Nhượng thế?"
Khuất Đại Tráng mắng cậu: "Tìm gì mà tìm, anh Nhượng ghét nhất là lúc nghỉ ngơi bị người ta làm phiền, mày muốn ăn đập sao?"
Lạc Băng ngượng ngùng: "Cả tuần nay anh ấy không đến trường, tao lo lắng thôi."
Khuất Đại Tráng không để ý lắm: "Cũng không phải lần đầu. Mày sao lắm lời thế, chơi net không dẫn mày theo!"
Mấy người họ ầm ĩ đùa nghịch đi ra ngoài, vừa bước ra cửa sau lớp học, nhìn thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mang cặp lặng lẽ đứng ở đó, vừa nhìn thấy họ, đôi mắt long lanh lập tức cong lên nở một nụ cười.
Khuất Đại Tráng giật mình, dùng tay huých Lưu Hải Dương: "Cậu ta muốn gì vậy?"
Lưu Hải Dương chần chừ: "Là đến tìm anh Nhượng chăng?"
Quả nhiên, nhìn thấy thiếu nữ đưa quyển vở đến, trên đó ghi: Tớ muốn tìm Quý Nhượng một chút.
Khuất Đại Tráng vẻ mặt phức tạp: "Tao không biết dùng thủ ngữ." Sau đó lại nghĩ, "Anh Nhượng hẳn cũng không biết ha, vậy bình thường làm sao nói chuyện với cậu ấy?"
Lưu Hải Dương: "Anh Nhượng toàn dựa vào rống to quát lớn chăng."
Cậu lấy điện thoại gõ chữ, đưa cho Thích Ánh xem: Chúng tôi cũng không biết anh ấy ở đâu.
Nói đùa chắc, nữ sinh trong trường muốn tìm Quý Nhượng quá nhiều rồi, chẳng lẽ người nào đến hỏi, bọn họ cũng nói chắc? E rằng sẽ bị anh Nhượng đánh chết mất.
Mấy thiếu niên xô đẩy nhau bước nhanh đến cầu thang, Thích Ánh ngẩn người, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Cả đường đi theo họ, đi ra ngoài cổng trường.
Khuất Đại Tráng thỉnh thoảng quay đầu nhìn: "Ôi đệch, cậu ta vẫn đi theo, cậu ta muốn gì vậy!"
Đi theo đến trước cổng tiệm net, Lạc Băng huých huých Lưu Hải Dương: "Mày không phải nói anh Nhượng đối với cậu ấy không giống sao? Nếu anh Nhượng biết bọn mình dẫn cậu ấy đến tiệm net, anh ấy có nổi giận không?"
Bọn họ nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, cũng không dám bước vào nữa.
Thích Ánh cuối cùng cũng đuổi kịp họ, chạy bước nhỏ cả đường, có chút mệt, hai gò má đỏ bừng, ngoan ngoãn mỉm cười, gương mặt mong đợi nhìn bọn họ.
Ánh mắt này ai chống đỡ được chứ.
Khuất Đại Tráng là người đầu tiên đầu hàng: "Bỏ đi bỏ đi, để cô ấy đi thử cũng không sao đâu, anh Nhượng có mở cửa cho cô ấy hay không còn chưa biết được."
Cậu lấy địa chỉ nhà Quý Nhượng ghi trong mục note ở điện thoại đưa cho Thích Ánh.
Thích Ánh cầm di động chụp lại, vô thanh nói với họ: "Cảm ơn."
……
Nơi Quý Nhượng ở là trong một khu nhà mới gần ngoại ô.
Loại nhà cỡ lớn vừa giao phòng hai năm trước, phù hợp cho ba thế hệ ở cùng. Giá nhà ở Hải Thành mấy năm nay tăng vọt như ngồi tên lửa vậy, lúc mua một căn nhà lớn như thế hoàn toàn không phù hợp với anh, Quý Nhượng cũng không thèm chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!