Chương 6: Co được dãn được mới là đàn ông

Edit: Simi

Mặt trời lặn được một nửa, ẩn ẩn hiện hiện sau tầng mây phản chiếu vài ánh vàng lấp lánh. Vạt nắng buổi chạng vạng dịu nhẹ trong suốt, tất cả đều lọt vào trong mắt cô.

Trên cánh tay áo đồng phục có vết mực nhỏ, đã được giặt sạch nhưng vẫn còn lưu lại một màu xanh nhàn nhạt. Thích Ánh cẩn thận nắm lấy. Cô không dám dùng lực, sợ đồng phục trên vai anh bị cô kéo xuống.

Quý Nhượng một tay cầm balo của cô, một tay đút túi quần, bước chân nhàn nhã ra vẻ biếng nhác đi phía trước.

Bên ngoài lầu dạy học cách đó không xa, Du Trạc đang đứng bên bồn hoa chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn xung quanh. Mấy lần trước đều rất bình thường, đến lần cuối cùng vừa ngước mắt lên đã thấy Quý Nhượng đang đi đến, chuyển ánh mắt sang Thích Ánh đi phía sau Quý Nhượng, tròng mắt của cậu thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Cậu cất điện thoại vào túi quần, vội vàng chạy tới.

Quý Nhượng cũng nhìn thấy cậu, dừng lại, đợi Du Trạc chạy đến trước mặt mình, anh không báo trước ném balo vào người cậu.

Du Trạc nhận ra đây là balo của chị mình liền nhịn lại cơn tức trong lòng. Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay sang Thích Ánh ở phía sau, mặc kệ cô không nghe được, gằn giọng: "Chị, còn không qua đây!"

Quý Nhượng không quay đầu lại, đưa tay túm lấy đồng phục trên vai giật nhẹ, ra hiệu cho Thích Ánh buông tay.

Cô nghe lời buông ra.

Lực nắm như có như không kia cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

Quý Nhượng định đi, Du Trạc nhịn không được tức giận nói: "Anh có thể cách xa chị của tôi một chút được không? Chị ấy không hề giống mấy nữ sinh trước kia anh hay chơi đùa đâu."

Quý Nhượng như đang nghe chuyện cười, giễu cợt cười thành tiếng.

Anh nghiêng đầu nhìn Du Trạc.

Khóe mắt hẹp dài rũ xuống lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy vẻ tà ác, đôi đồng tử đen kịt y như bầu trời đêm, khiến người đối diện phải rùng mình ớn lạnh.

Du Trạc bị anh nhìn chằm chằm mà tim đập thình thịch sợ hãi.

Đến lúc này, cậu mới nhớ ra đây chính xác là vị giáo bá hung ác nham hiểm trong truyền thuyết của Hải Nhất.

Quý Nhượng nhếch mép, vẫn giữ nụ cười dửng dưng trên môi, giọng nói lại khiến đối phương lạnh cả người: "Tất nhiên là khác rồi, phải chơi qua mới biết được."

Du Trạc giận tím mặt.

Xem ra đang muốn động thủ với anh ngay lập tức.

Quý Nhượng cười nhạt, "Sao? Muốn bị đánh trước mặt chị mình à?"

Du Trạc lập tức nhớ tới cơn đau ở bụng dưới hồi xế chiều hôm qua, bỗng thấy e ngại một chút.

Chết tiệt thật, đánh không lại.

Nhưng co được dãn được mới là đàn ông!

Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Quý Nhượng, túm lấy cổ tay của Thích Ánh định đi, Thích Ánh bị cậu kéo đi thoáng lung lay, vội vàng đuổi kịp bước chân của cậu, nhưng ngay sau đó còn ngoan ngoãn quay lại vẫy tay với Quý Nhượng.

Du Trạc như sắp bị cô làm cho tức chết.

Đến cổng trường, cậu nhận được điện thoại của Du Trình, ông nói còn mười phút nữa sẽ tới trường, Du Trạc đứng dưới tàng cây, lấy hết sức lực gõ chữ lên màn hình cho Thích Ánh đọc.

"Một ngày nào đó chị sẽ bị Quý Nhượng bán đi rồi còn giúp anh ta đếm tiền nữa!"

Thích Ánh đánh lại: "Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu."

Du Trạc: "?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!