Chương 55: (Vô Đề)

Tiếng còi vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu. Hai bên đều ghim chặt những thành viên thực lực của đội bạn, số 3 Phương Húc của lớp 12, số 9 Quý Nhượng lớp 11.

Vốn là muốn làm một trận lớn cuộc chiến giữa hai người, vì bị đồng đội của đội bạn phòng bị giữ chặt, ngược lại không có quá nhiều đất dụng võ.

Lúc Phương Húc dẫn bóng, Quý Nhượng xoay người giành lấy bóng trong tay anh ta, sau đó anh nhanh chóng ném dài cho đồng đội, phối hợp lấy được một quả hai điểm.

Phương Húc đứng thẳng người nhìn anh.

Quý Nhượng phủi tay, cười khiêu chiến.

Sau đó hai người liền bắt đầu đấu chọi gay gắt.

Đồng đội cũng dần dần cảm thấy không đúng thầm ra hiệu, hai người họ là đánh bóng hay đánh nhau vậy?

Nửa hiệp đầu kết thúc, đội lớp 11 dẫn đầu trước một điểm, Quý Nhượng lén quét mắt nhìn Phương Húc, lấy áo lau mồ hôi, đi lên phía khán đài.

Bên kia lập tức bùng nổ tiếng gào thét, trong mắt anh lại chỉ có cô gái nhỏ cười ngoan ngoãn, sau đó đi đến đằng sau, nhận lấy khăn lông cô đưa, tiện tay lau mặt một cái.

Thơm quá, trên đó có hương thơm của cô.

Quý Nhượng vẫn luôn không muốn người khác hiểu lầm Thích Ánh yêu sớm.

Bảo bối của anh tốt như thế, anh không nỡ để cô chịu một chút uất ức nào, mỗi lần trong chỗ đông người anh đều cố gắng duy trì khoảng cách.

Nhận xong khăn lông của Thích Ánh, anh lại đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Lê.

Nhạc Lê hiểu ý, lập tức chạy qua đưa nước suối cho anh, còn hưng phấn gọi: "Anh Quý Nhượng, cố lên nha!"

Quý Nhượng: "???"

Em gái nhỏ, có phải diễn lố rồi không?

Thế nhưng tiếng hô này khiến cho ánh nhìn hóng hớt xung quanh Thích Ánh thật sự giảm đi một ít.

Quý Nhượng uống xong nước, ném vào tay Nhạc Lê, anh vừa định xoay người về chỗ, Phương Húc lại như chốn không người đi đến trước mặt Thích Ánh, cười lanh lảnh nói: "Học muội, đưa nước cho anh đi."

Trước mặt hàng đầu tiên có đặt vài thùng nước suối, có bạn phụ trách phát nước nhìn thấy Phương Húc muốn uống nước liền vội đưa sang.

Nhưng anh ta lại không nhận, chỉ cười nhìn Thích Ánh.

Thích Ánh cảm thấy người này rất phiền, liền không thèm để ý đến anh ta, vờ như không nghe thấy, xoay người đi về chỗ.

Ý cười của Phương Húc lập tức nhạt đi, gắt gao nhìn bóng lưng cô.

Một chai nước suối đã mở nắp "bịch" một tiếng ném xuống chân anh ta, lập tức làm cho áo bóng rổ của ướt đẫm.

Quý Nhượng mặt không đổi sắc đứng đó, trong tay cầm nắp chai, lạnh lùng nhìn anh ta, nhếch môi cười: "Không phải muốn uống nước sao?"

Phương Húc tức đến bật cười, ngón tay chỉ vào anh: "Mẹ nó cậu đợi đấy."

Quý Nhượng lạnh lẽo lườm anh ta một cái, không nói gì nữa, xoay người quay về sân bóng.

Sau khi trận sau bắt đầu, hai người hệt như điên rồi vậy.

Khuất Đại Tráng ngồi xem trên khán đài, hỏi Lưu Hải Dương: "Hai người họ sao trông như là kẻ thù giết cả nhà đối phương hả?"

Lưu Hải Dương: "..."

Tình hình chiến đấu căng thẳng, tiếng hoan hô trong sân bóng cũng là hết đợt này đến đợt khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!