Chương 25: Thật mẹ nó ngoan quá đi mất

Edit: Simi

Hôm sau tới trường, Quý Nhượng phá lệ thu dọn lại bàn học của mình.

Cái bàn học này trước giờ vẫn bị anh dùng làm thùng rác. Ngoại trừ sách giáo khoa thì cái gì cũng có. Quý Nhượng kiên nhẫn móc hết đồ trong hộc bàn ra, nào là chai coca rỗng, mấy tờ giấy nháp vò thành cục, hai quyển tạp chí xe cộ, một bao thuốc lá, tai nghe điện thoại đã bị hư và một khối rubik.

Anh kéo ghế lùi lại dựa vào tường, cầm khối rubik lên xoay mấy cái, nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu.

Suy nghĩ mấy giây, anh bỏ lại khối rubik vào ngăn bàn, còn những thứ khác thì ném đi.

Khuất Đại Tráng vừa vào lớp đã bị Quý Nhượng gọi lại, thấy anh nhíu mày, cậu ta nhất thời nghiêm trọng hỏi: "Nhượng ca, bộ có thằng nào ngứa da hả? Anh nói đi, đánh ai!"

Quý Nhượng phang quyển vở ghi chép lên đầu cậu ta: "Đánh cái con khỉ!" Khuất Đại Tráng oan ức ôm đầu, chợt nghe Quý Nhượng lạnh giọng ra lệnh: "Đi lấy sách giáo khoa cho tao. Từ lớp mười đến lớp mười một, mỗi khối một bộ."

Khuất Đại Tráng không tin được mở to mắt.

Quý Nhượng đợi nửa ngày cũng không thấy cậu ta phản ứng, bực bội đá một cước: "Mẹ mày, có nghe thấy không?"

Khuất Đại Tráng đứng vững trước uy nghiêm của lão đại, nắm lấy tay của Quý Nhượng, vẻ mặt cầu xin: "Nhượng ca, có phải anh gặp phiền toái gì không? Anh cứ nói với tụi em, dù có lên núi đao hay lao xuống biển lửa, tụi em cũng nhất định sẽ cứu anh!"

"Lưu Hải Dương!" Quý Nhượng hét lớn, toàn bộ lớp 9 đều im thin thít, "Lôi thằng ngu này ra ngoài đánh chết cho tao! Trong vòng một tuần không được để nó xuất hiện trước mặt tao!"

Tan học buổi sáng, sách mà Quý Nhượng cần được đưa tới.

Cũ mới đều có, hơn tận mười cuốn, Lưu Hải Dương thở hồng hộc, rầm một tiếng ném xuống đất khiến bụi bay đầy trời.

Quý Nhượng nhìn đống sách chất cao thành núi dưới chân, khóe mắt hung hăng giật giật.

Bà nó, anh phải học xong cái đống này đến khi nào đây?

Cho đến trưa lão đại vẫn còn hoài nghi và tự động viên mình cố gắng vượt qua, chuông tan học vừa vang lên, anh liền gửi tin nhắn cho Ngô Duệ, bảo cậu tới lớp 9.

Bình thường Ngô Duệ không hay đến căn tin ăn, hàng ngày đều tự mang cơm theo. Trong phòng nghỉ của giáo viên có lò vi sóng, vì cậu đứng hạng nhất toàn trường nên có thể tùy ý sử dụng.

Không bao lâu sau, Ngô Duệ ôm cà mên chạy tới.

Lớp 9 là khu đất cấm đối với nhóm học sinh giỏi, trước kia dù có đi ngang qua cậu cũng không dám, bây giờ đi vào lớp từ cửa sau, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút kích thích.

Trong lớp chỉ có mỗi Quý Nhượng sắc mặt khó coi ngồi ở hàng cuối cùng, đang nhìn đống sách dưới đất như kẻ thù giết cha.

Nhìn thấy cậu dáo dác đi vào, anh liền đưa chân kéo ghế cho cậu ngồi.

Ngô Duệ cảm thấy mình nên khen anh một câu: "Bạn học Quý, lực của cậu mạnh thật!"

Quý Nhượng đá đống sách cao ngất kia, tuyệt vọng hỏi: "Tôi phải học hết tất cả mấy cuốn này à?"

Thật ra anh không hề có chút hy vọng nào.

Không ngờ Ngô Duệ lại nói: "Không cần đâu, chỉ học sáu môn là được rồi."

Trong nháy mắt, Quý Nhượng như cá mắc cạn bỗng dưng được tưới nước mát, cả người lập tức sống lại: "Thật à?"

"Đương nhiên, thi tốt nghiệp chỉ thi sáu môn thôi. Ngoại trừ ba môn chính thì cậu chỉ cần chọn thêm ba môn trong sáu môn còn lại là được."

Quý Nhượng kiềm lại sự kích động trong lòng: "Vậy tôi không chọn môn toán!"

Ngô Duệ đẩy mắt kính: "À, vậy thì không được, toán là một trong ba môn quan trọng, bắt buộc phải thi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!