Chương 20: Dáng vẻ tức tối của cô cũng thật ngoan quá đi mất

Edit: Simi

Hôm nay Quý Nhượng mặc quần thể thao màu đen.

Quần này lại không có túi.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử. Thiếu niên vừa rồi còn đang hung dữ chợt lúng túng tay chân, trước ánh mắt mong chờ của Thích Ánh đành phải chần chừ nói: "Ngày mai tôi cho được không?"

Cô cũng nhìn ra là hôm nay anh không mang theo kẹo, ngoan ngoãn gật đầu.

Xe buýt dừng trước trạm chờ, đám học sinh xung quanh như ong vỡ tổ chạy ùa lên, Thích Ánh vẫy tay với anh rồi xoay người lên xe. Quý Nhượng ngửi thoáng qua mùi hương không quen trên xe, che mũi lùi ra sau hai bước.

Nhìn Thích Ánh cà thẻ, dùng sức nhón chân nắm lấy tay vịn.

Một giây trước khi cửa xe buýt đóng lại, anh bước một bước dài nhảy lên xe.

Trong xe vốn đã chật chội nay càng chật hơn, bởi vì mọi người đều đồng loạt lùi về phía sau, vị trí quanh cửa xe trong nháy mắt trống trải. Thích Ánh bị dòng người xô đẩy phải lùi vào chính giữa xe.

Anh nhíu mày định đi ra phía sau, tài xế lên tiếng: "Cà thẻ trước đã."

Bước chân Quý Nhượng dừng lại, quét mắt qua đám người rồi nhìn Thích Ánh, muốn cười nhưng lại thôi, "Ai lên cà thẻ giúp tôi?"

Đám học sinh trên xe hai mắt nhìn nhau, lão đại đã lên tiếng rồi, không thể làm ngơ được, mấy học sinh ở hàng đầu yên lặng vươn thẻ xe buýt ra.

Quý Nhượng không nhận lấy, chỉ dõi theo Thích Ánh.

Rốt cuộc cô cũng xuyên qua khe hở để ý thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại vì phải chen lấn chợt mừng rỡ minh bạch đứng thẳng lại, khó khăn len qua đám đông, cầm chặt thẻ xe buýt trên tay lảo đảo đi tới trước mặt anh.

Cô tích thẻ mua vé học sinh.

Xe chuyển bánh, thân xe hơi nghiêng, cô cuống quýt nắm lấy tay vịn, Quý Nhượng nhanh chóng vòng tay ra sau lưng cô để giữ cô đứng vững, gần như ôm trọn cô vào lòng.

Cơ thể đang lay động của cô dựa vào tay anh, cuối cùng cũng vững chân lại.

Cô đắn đo chốc lát, nắm lấy tay áo của anh làm tay vịn, hai bàn tay gắt gao níu lấy.

Chiếc áo thun trên người Quý Nhượng bị cô kéo lệch sang một bên.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong cong.

Đám học sinh yên lặng nhìn một màn này ở trong xe: "…"

Không phải cậu lên đây để cưa em gái nhỏ à? Làm bộ làm tịch kêu tụi này cà thẻ xe buýt làm gì nữa?

Thích Ánh đi xe chừng nửa tiếng, phải đứng suốt chuyến đi nên mỗi khi xe buýt ghé trạm thì mặt Quý Nhượng lại trắng bệch thêm một phần.

Lão đại trước giờ chưa từng ngồi xe buýt bị say xe rồi.

Bạn học gần đó không biết chân tướng sự việc, chỉ thấy sắc mặt lão đại ngày càng khó coi, chân mày nhíu càng ngày càng chặt, tưởng anh đang bất mãn vì không có chỗ ngồi liền cầm balo lên, lắp bắp: "Bạn… bạn học Quý, mau… mau… mau ngồi đi…"

Quý Nhượng cắn răng, nổ lực ép xuống cơn buồn nôn trong dạ dày, đưa tay đè vai Thích Ánh đang loạng choạng trong lòng mình ngồi xuống ghế.

Anh có cảm giác mình sắp ói tới nơi rồi.

Không thể để Thích Ánh thấy được.

Xe vừa dừng lại ở trạm kế tiếp, anh liền vọt xuống từ cửa trước.

Thích Ánh bị bất ngờ, không tiếng động ơ một tiếng, bàn tay bé nhỏ chạm lên cửa kính nhìn ra ngoài, Quý Nhượng cứng ngắc đứng bên dưới, mặt không đổi sắc phất tay với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!