Chương 2: Cô im lặng gọi anh: Tướng quân

Edit: Simi

Các bạn học trong lớp 2 khối mười một từ khi nghỉ hè đã biết được, khai giảng học kì mới xong, trong lớp sẽ có một học sinh đặc biệt chuyển đến.

Chủ nhiệm lớp Lưu Khánh Hoa không nói rõ tình huống của Thích Ánh, chỉ nói với các học sinh trong lớp rằng, ba Thích Ánh là cảnh sát đã hi sinh vì nhân dân, là vinh quang vĩ đại. Bạn học mới là con gái của liệt sĩ, là hậu nhân của anh hùng, mọi người nhất định phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau.

Những phiền não lớn nhất hiện tại của các thiếu niên thiếu nữ trong thời kì trưởng thành nếu không phải là thành tích học tập thì cũng là mấy chuyện thầm mến yêu đương, có bao giờ nghĩ đến mấy chữ "anh hùng liệt sĩ" này, vì thế cả đám kích động ồn ào cam đoan thề thốt, nhất định sẽ bảo vệ bạn học mới!

Sân trường vào ngày khai giảng ngập tràn tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

Thích Ánh tuy đã chuẩn bị tâm lý thật lâu, nhưng khi nhìn thấy xung quanh có nhiều người như vậy, vẫn không thể nào thích ứng nổi.

Cô từ khi ra đời đã sống nơi đầu đường xó chợ, những chỗ từng đi qua đều là nơi hoang tàn, tiếng kêu than vang vọng bi thương khắp trời đất. Sau khi chuyển vào sống trong phủ tướng quân, bên người cũng có không tới hai ba nha hoàn hầu hạ, nhớ lại khoảng thời gian trầm lặng đó, cô cảm thấy vừa cô tịch lại thật lạnh lẽo.

Lần vui vẻ nhất mà cô có thể nhớ tới, là vào tết Nguyên tiêu năm đó, tướng quân vừa trở về kinh thành, thay sang y phục hàng ngày rồi dẫn cô ra phố, nắm chặt tay cô hòa vào dòng người tấp nập, mua cho cô một thanh kẹo hồ lô.

Kẹo hồ lô vừa ngọt lại dinh dính, khiến răng của cô muốn dán lại với nhau, tướng quân hỏi cô: "Ăn ngon không?"

Cô mở miệng không nổi, âm thầm xấu hổ trong lòng, chỉ gật đầu, lại chần chừ đưa kẹo hồ lô trong tay qua. Nhưng tướng quân chỉ cười lắc đầu, "Ta mua cho nàng."

Sau vai bị ai đó va mạnh vào, chân Thích Ánh thoáng lảo đảo, cắt đứt đoạn hồi ức.

Một nhóm nam sinh chạy nhanh như trận gió thổi trên hành lang, hùng hùng hổ hổ cậu truy tôi đuổi, Du Trạc đưa tay đỡ lấy Thích Ánh, hướng về đám người ngay cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói đã chạy xa mắng một câu: "Không mở to mắt nhìn à?"

Không ngờ nam sinh chạy cuối cùng nghe thấy, thắng gấp xoay người lại, nhìn bộ dạng như muốn tranh cãi với Du Trạc, nhưng vừa bước lại hai bước đã nghe thấy mấy anh em nhà mình gọi: "Khuất Đại Tráng, lề mề gì vậy? Nhượng ca đang chờ kìa!"

Nam sinh tên Khuất Đại Tráng dựng thẳng ngón tay giữa với Du Trạc rồi xoay người chạy đi.

Du Trạc không cam lòng yếu thế cũng trả lại nam sinh kia một ngón tay giữa.

Nam sinh đeo mắt kính đứng bên cạnh lan can tốt bụng lên tiếng: "Bạn học, tôi khuyên cậu đừng đụng vào đám người kia."

Du Trạc khi còn học sơ trung là kẻ quậy phá, không sợ nhất là gây chuyện, nghe thấy lời khuyên này cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Sao, bộ không chọc được hả?"

Nam sinh đeo mắt kính bụm lấy một bên khóe miệng nói: "Mấy người kia đều theo chân Quý Nhượng làm trùm trong trường đó."

Du Trạc như nghé con mới đẻ không sợ cọp: "Quý Nhượng? Là vương bát đản nào? Chưa từng nghe qua."

Bốn phía đang ồn ào lập tức yên tĩnh hai giây.

Nam sinh đeo mắt kính không ngờ cậu lại nói chuyện ngông cuồng như thế, trợn mắt há hốc miệng trong chốc lát, nhìn cậu với ánh mắt hãy tự cầu phúc cho bản thân mình xong bỏ chạy thật nhanh.

Du Trạc vẫn chưa biết mình chọc phải chuyện gì, thay Thích Ánh đang thận trọng đứng yên tại chỗ kéo chỉnh tề lại quần áo, rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tới văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Lưu Khánh Hoa đang sắp xếp lại danh sách, vừa vặn lật đến tờ của Thích Ánh, trên hình là nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán cao, trơn bóng, khóe miệng kéo thành một đường cong mờ, vừa nhu thuận lại tĩnh lặng lạ thường.

Nghe được tiếng hô báo cáo, thầy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn hơn trong ảnh đang nhút nhát e lệ đứng ở cửa ra vào.

Du Trạc giao Thích Ánh lại cho Lưu Khánh Hoa rồi trở về lớp của mình.

Lưu Khánh Hoa ở văn phòng trao đổi với Thích Ánh một chút, vừa nói liên tục vừa khoa tay múa chân, hai tay nắm sau lưng của Thích Ánh hơi run, cố gắng lý giải ý tứ mà người xa lạ này muốn truyền lại.

Giáo viên lớp bên cạnh đứng kế bên nói: "Lão Lưu, đây là học sinh đặc biệt của lớp thầy đấy à? Cô bé không nghe không nói được, thầy mò mẩm khoa tay múa chân người ta cũng không hiểu đâu."

Cuối cùng Lưu Khánh Hoa cũng buông tha cho cô, viết lên cuốn vở gần đó: "Thầy họ Lưu, là giáo viên chủ nhiệm của em, bây giờ thầy sẽ dẫn em lên lớp, bạn học mới đều rất tốt, đừng lo lắng nhé."

Thích Ánh rót cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn gật đầu nhẹ.

Lớp 2 khối mười một nằm ngay cuối hành lang, chuông vào học của học kỳ mới vừa vang lên, Lưu Khánh Hoa đẩy cửa vào, cả lớp đang ồn ào lập tức im lặng, hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về phía dáng người gầy gầy bên cạnh thầy chủ nhiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!