Chương 13: Không được chần chừ!

Edit: Simi

Chuông tan học vừa vang lên, giáo viên dạy lý cố giảng thêm mấy câu nữa mới thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp. Giáo viên vừa đi, lớp 2 liền ồn ào tiếng hoan hô thể hiện lòng vui sướng khi được tan học, có người rủ nhau đi chơi game, có người lại rủ nhau ra quán trà sữa làm bài tập, học sinh bắt đầu lục đục ra khỏi phòng học.

Quý Nhượng với vẻ mặt u ám đứng ở góc hành lang, mấy bạn học khác nhìn thấy anh cũng không dám đi hướng đó nữa, vòng qua hướng kia đi xuống lầu.

Thích Ánh vẫn chưa ra khỏi lớp, chắc đang ngoan ngoãn ngồi chờ Du Trạc.

Anh nhìn chằm chằm vào cửa lớp, mấy lần định nhấc chân lại thu hồi lại.

Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?!

Khởi binh vấn tội? Tại sao vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?

Giải thích hiểu lầm? Tôi với Tiết Mạn Thanh không hề có gì cả?

Bộ anh ăn no rỗi việc rồi hay sao lại đi nói với một người không nghe không nói được mấy thứ này? Anh với cô cũng có quan hệ gì đâu! Thậm chí anh còn không có số điện thoại của cô nữa!

Chắc chắn là tại hồi trưa ăn bánh bao nhiều quá rồi!

Anh thầm mắng mình ngu ngốc mấy câu, trầm mặt xoay người định bỏ đi.

Cửa lớp học đang đóng nửa chừng bị đẩy ra, Thích Ánh đeo balo đi ra ngoài, vừa đi vừa vân vê dây đeo balo.

Quý Nhượng bị bất ngờ khi đối mặt với cô, vẻ mặt khó chịu còn chưa kịp thu hồi bỗng cứng lại. Thích           Ánh nhìn thấy anh, đôi mắt sáng rực, khóe môi cong cong ngọt ngào, nhưng chỉ sau mấy giây, không biết cô đang nghĩ đến gì đó, đôi chân đang định chạy về phía anh chợt dừng lại.

Cô vẫn cười, nhưng lại mang theo tâm ý dè dặt, y như lúc cả hai mới gặp nhau lần đầu, vừa e sợ vừa cẩn thận.

Quý Nhượng lập tức bốc hỏa phiền muộn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu lại đây cho lão tử."

Thích Ánh nhìn anh, có vẻ như tướng quân đang rất giận dữ thì phải.

Là vì mình không hiểu thấu quấy rầy đến anh sao?

Cô khổ sở rũ mắt xuống, đắn đo trong lòng, có khi mình vẫn nên tránh xa tầm mắt của anh để anh đừng tức giận nữa thì hơn.

Quý Nhượng đứng đó, chợt nhìn thấy cô gái nhỏ luôn cười ngọt ngào mím môi, trong ánh mắt long lanh nước, yên lặng quay người đi xuống lầu.

Quý Nhượng sững sờ chôn chân tại chỗ, biểu cảm trên mặt cứng lại, đợi Thích Ánh đi đến đầu bậc thang mới kịp thời phản ứng, chân dài đi lên phía trước túm lấy tay cô.

Thích Ánh quay đầu lại, khẽ mím môi, bộ dáng tủi thân không thể kiềm nén nổi.

Ngón tay của anh lạnh cóng, yết hầu như bị chặn đứng: "Lão tử… tôi không phải đang hung dữ với cậu đâu…" Quý Nhượng cảm giác như thái dương của mình đang nhói lên từng hồi, anh nổi nóng cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến lòng anh không còn loạn nữa, giọng buồn bực hỏi: "Tôi dẫn cậu đi ăn pudding dâu, chịu không?"

Thích Ánh mờ mịt nhìn anh.

Anh lặp lại bốn chữ: "Pud, ding, dâu, tây."

Cuối cùng cô cũng hiểu, thoáng cái cười rộ lên, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Lần này cả hai đến một tiệm đồ ngọt khác, nằm ở cổng sau trường học, kế bên quán trà sữa Thất Lý Hương.

Anh gọi một phần pudding dâu tây, đang chuẩn bị trả tiền, Thích Ánh đứng bên cạnh cúi đầu nhìn mấy khối bánh ngọt đáng yêu đủ mọi hình dáng, đủ mọi màu sắc trong lớp tủ kính.

Cô vẫn chưa được ăn qua mấy món bánh ngọt này, hấp dẫn quá đi mất.

Lần trước cô đã ăn pudding dâu tây rồi, lần này phải thử vị khác mới được. Cô giật giật góc áo của Quý Nhượng, chỉ chiếc bánh mousse xoài mà mình đã nhìn trúng, ra hiệu cô muốn đổi thành bánh này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!