Chương 34: (Vô Đề)

Lãnh Kỳ lạc nghe Diệp Doanh nói muốn về cũng nhàn nhạt đứng lên đi ngang mặt thái tử điện hạ dừng chân lại nói

"Thái tử đệ xin cáo từ trước! Người nên quản lý thất thiếp của mình một chút! Đừng để chuyện ngày hôm nay diễn ra nữa." – Nói đoạn y cùng Nhan Diệp Doanh đi ra bên ngoài, nàng cảm thấy chua xót trong lòng kiếp trước chính gia đình nàng đã ép nàng rất nhiều, những gương mặt đó đã miệt thị nàng, chiếc miệng bé nhỏ của nàng đã cố gắng giải thích với tất cả mọi người nhưng không ai nghe nàng nói, những lời nàng nói đều là do chính nàng đang ngụy biện mà thôi.

Kiếp này nàng không tốn nhiều công sức nữa nàng đã quá hiểu lòng của những người nàng xem là người thân này rồi.

Ngươi!!! – Thái tử điện hạ muốn tiến lên nói nhưng mỹ nhân trong lòng vẫn còn đang thút thít nếu chân y ở lại.

"Tại thiếp tại thiếp làm Thất vương gia hiểu lầm, mọi lỗi lầm đều là tại thần thiếp đã khiến tỷ tỷ giận! Khiến thái tử phiền lòng! Lỗi là tại thiếp! Người đừng buồn thiếp nhé!" – Nhan Diệp Dung như con mèo nhỏ cuộn trong lòng Lãnh Kỳ Song, nhìn nữ nhân mềm mại trong lòng y khẽ gật đầu.

Phải chi người đang me nheo với y đây là Doanh nhi của y thì hay biết mấy!

……

Thiếp không có làm! – Nhan Diệp Doanh im lặng từ khi bước ra khỏi Nhan phủ về đến Thất vương phủ mới lên tiếng nói.

"Nàng không cần nói! Ta tin nàng!" – Lãnh Kỳ Lạc lên tiếng nói. Nhan Diệp Doanh có chút ngạc nhiên nhìn Lãnh Kỳ Lạc, y không hề có mặt tại đó nhưng lạ chọn cách hoàn toàn tin tưởng nàng khiến lòng nàng dâng lên một cõi ấm áp khó tả.

"Ta thật không tưởng tượng được một Doanh nhi mãnh mẽ như vậy lại im lặng để người ta ức hiếp như vậy sao?" – Lãnh Kỳ Lạc điềm đạm nói, ánh mắt thăm dò vẫn nhìn nàng.

"Có những chuyện nói cũng bằng không!" – Diệp Doanh cười khổ.

"Ta không nghĩ một người như Nhan tướng quân lại có một tiểu nữ suy nghĩ thấu đáo như nàng!" – Lãnh Kỳ Lạc có phần thoáng ngạc nhiên xong y lại lấy lại vẻ bình tĩnh một cách nhanh chóng.

"Thiếp xem đó như một lời khen!" – Diệp Doanh cười nói. Quả thật tự lúc quen biết tướng công của mình, tuy y có vẻ thần bí nhưng đù xảy ra bất kỳ chuyện gì dù có bất kỳ vấn đề nào thì y vẫn một mực tin tưởng nàng không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào của nàng.

Đôi khi nàng thật sự rất ngạc nhiên về lòng tin của y dành cho nàng, âu có phải quá nhiều.

….

"Thiệt là tức chết đi được! Đến nước cuối rồi mà còn không diệt được nó!" – Nhan Diệp Dung ngồi cắn răng bực tức nói.

"Con gái ngoan của nương! Bình tĩnh, ngày tháng còn dài ta không tin nó cứ may mắn thoát khỏi như vậy mãi được!" – Lý di nương ôn nhu đến khuyên nhủ con gái.

"Thật không cam tâm mỗi lần nhìn thái tử nhìn ả ta là trong lòng con lại vô cùng khó chịu!" – Nhan Diệp Dung bức bối

"Ả đúng là hồ ly tinh đã trong vòng tay Thất vương gia rồi còn cố gắng chiêu dụ thái tử quả thật Nhan gia đã sinh ra cái loại gì không biết!!" – Lý di nương ngồi xuống bên cạnh Nhan Diệp Dung thấp giọng dỗ dành con gái mình.

"Đợi đấy đến ngày con bước vào tử cấm thành con không tin không diệt được nó!" – Nhan Diệp Dung nói.

"Đúng vậy chúng ta phải nhẫn nại, đã nhịn nhục được mười mấy năm rồi ráng thêm thời gian nữa cũng không sao cả!" – Lý di nương vuốt ve tóc con gái.

Dạ!

"Cái quan trọng nhất chính là con phải nắm giữ được trái tim của thái tử!" – Lý di nương nói.

"Nương! Thái tử rất yêu chìu con, thời gian người đến viện con nhiều hơn của thái tử phi kia rất nhiều!" – Nhan Diệp Dung cúi đầu đỏ mặt nói.

"Được như vậy con phải biết tận dụng thời cơ này! Nếu có thể thành trắc phi thì sau này có thể trở thành quý phi… Lúc đó con cần gì phải nể mặt một Thất vương phi cỏn con cơ chứ!" – Lý di nương nói.

"Nương quả thật nói chí phải!" – Nhan Diệp Dung cười e thẹn nghĩ đến tương lại

……

Tây môn! – Thái tử lãnh Kỳ Song ngồi trong thư phòng thấp giọng!

Có thuộc hạ! – Tây Môn là thuộc hạ thân cận dưới trướng của thái tử cung kính trước mặt.

"Bên phía lão thất có động tịnh gì hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!