Chương 5: Lễ Hội Trong Hoàng Cung

"tiểu thư tiểu thư!" – Diệp Doanh đang ngồi nghỉ trưa bên cửa sổ thì tiếng của Tình nhi văng vẳng vang lên – "lão thái thái gọi tiểu thư đến viên của người! nô tỳ nghe thấy chúng ta nhận được thiếp mời tham dự lễ hội thưởng hoa trong hoàng cung!"

"muội hứng khởi như vậy à?" – Diệp Doanh nhíu mày nhàn nhạt ngồi dậy nhìn Tình nhi đang vô cùng náo nức trước mặt mình.

"tiểu thư không thích sao? Nô tỳ thấy hôm cập kê người đặc biệt thích vào hoàng cung để nhìn thấy ai đó cơ mà!" –  Tình nhi khì mũi chọc ghẹo

"vậy à! Vậy em hãy quên đi điều đó đi nhé!" – nói đoạn Diệp Doanh nhẹ nhàng đứng dậy rời gót bước đi để lại Tình nhi ngẫn ngơ đứng đó, quả thật từ sau buổi lễ cập kê tiểu thư đặc biệt rất khác lạ, trầm mặc hơn trước rất nhiều, mỗi khi nghe đến hoàng cung thì đặc biệt cảm thấy chán ghét nơi đó. Thái độ nhàn nhạt đó thật không giống với sự cố gắng làm ra.

"em không đi cùng ta à?" – thấy Tình nhi vẫn ngẫn ngơ mãi không đuổi theo Diệp Doanh quay người nhẹ nhàng lên tiếng, nghe nhắc nhở Tình nhi như hoàn hồn lật đật nhanh chân chạy theo.....

"a Doanh nhi con đến rồi!" – Nhan lão lão thấy Diệp Doanh bước vào cửa nhanh chóng lên tiếng.

"thỉnh an nải nải, phụ thân và mẫu thân!"

"tỷ tỷ!" – Diệp Dung cũng có mặt lý nhí nói, Diệp Doanh nghe tiếng nói bé nhỏ yếu ớt, quay mặt nhìn sang gật đầu nhẹ nhưng gương mặt tuyệt nhiên không thể hiện ý cười.

"Doanh nhi, rằm tháng này hoàng cung mở lễ hội ngắm hoa và trăng ngăm thơ, ngụ ý là đang kén phò mã cho công chúa! Gia đình ta cũng nhận được thiếp mời!" – Nhan lão gia cất giọng nói.

"dạ!"

"Diệp Minh cũng đã lớn rồi nếu được chọn làm phò mã thì thật tốt cho nhà chúng ta!" – Nhan lão lão vui vẻ nói – "hôm đó con cũng chuẩn bị đi theo nhé, con cũng đã cập kê rồi cũng nên xuất hiện nhiều một chút!" – Diệp Doanh thoáng nhìn gương mặt của Diệp Dung đang cắn nhẹ môi, đứa nhỏ này đang ao ước được nhắc đến tên của mình. Diệp Doanh nhớ lại công chúa Lăng Kỳ Nhạn là em gái của thái tử Lăng kỳ Song, trong kiếp trước vì nàng đã kiên quyết lấy thái tử nên mối nhân duyên của Kỳ Nhạn và Diệp Minh đành cắt đứt, sau đó ca ca vì đau buồn cũng không còn động tâm đến người nào nữa. nghĩ đến đây trong lòng Diệp Doanh lại đau nhói, cô đã đối xử với những người thật lòng thương cô thật tệ hại lại đối xử với kẻ thù thật sự tốt. cô đã sống một kiếp thật tồi tệ.

"nải nải Dung nhi có thể đi cùng được không?" – Diệp Dung không đủ kiên nhẫn chờ đợi cất tiếng nói khiến Diệp Doanh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

"con chưa đến tuổi cập ke đi theo làm gì!?" – Nhan lão lão nhíu mày nói.

"nải nải, cứ cho Dung nhi theo làm bạn của con cũng được! muội ấy năm sau cũng cập kê, ra mắt sớm một năm cũng không phải điều gì không tốt!" – Diệp Doanh chậm rãi lên tiếng, nghe cô nói, ánh mắt tràn đầy cảm ơn của Diệp Dung nhìn cô trìu mến, ánh mắt long lanh xúc động.

"mẫu thân, người nghĩ Dung nhi nên mặc trang phục gì để trở nên thật xinh đẹp!"

- nhan Diệp Dung vui mừng nói với Lý di nương.

"con yên tâm, ta đã bỏ ngân lượng cho người chuẩn bị cho con. lần này con sẽ trở nên xinh đẹp vượt trội! chưa cập kê đã sao chứ, chỉ cần các vương tôn nhìn trúng định hôn năm sau là vừa!"

- Lý di nương cũng hào hứng nói.

"đột nhiên nhị tỷ lại nói giúp con khiến con có chút bất an!"

- Nhan Diệp Dung không biết vì sao cặp kê xong thái độ Nhan Diệp Doanh với mình rất kỳ lạ. không còn dễ đón, dễ dẫn dắt như trước nữa. vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở thái độ của nàng.

"nó giúp đỡ con có gì mà con phải lo lắng! con nhỏ ngu ngốc đó chẳng phải trước giờ đều rất yêu mến con sao?"

- Lý di nương chậm rãi cười châm chọc nói.

"không giống như lúc trước. Dung nhi thấy lần này nhị tỷ như một người khác. chúng ta cần phải đề phòng đối phó một chút!"

- Nhan Diệp Dung nói......

Nhận ra sự không vui thích của Diệp Doanh nên Diệp Dung cũng không đến quấy rầy nàng nhiều như trước nữa, thoáng cái đã đến ngày đi vào cung. Nhan phu nhân đặc biệt mời thợ đến may váy mới cho Diệp Doanh, không giống như trước đây, để thu hút ánh nhìn cô đã chọn một khúc lụa rực rỡ màu xanh lá điểm hoa đào màu hồng nổi bật, lần này Diệp Doanh chọn cho mình một khúc vài màu xanh nhạt điểm nhẹ những bông hoa nhỏ rơi bên dưới, trang phục tuy không nổi bật nhưng lại vô cùng trang nhã.

ngược lại Diệp Dung được Lý di nương chuẩn bị không tôi, trang phục màu hồng điểm lá xanh bướm trắng, hai gò mắt trắng hồng ửng đỏ, trong cô vô cùng thu hút ánh nhìn.

"tỷ!" – giọng Diệp Dung nhỏ gọi khi thấy Diệp Doanh bước ra, trong lòng Diệp Dung cũng cả kinh cứ ngỡ giống trước đây Diệp Doanh sẽ chọn những bộ trang phục nổi bật muốn gây sự chú ý cho thái tử giống hôm lễ cập kê. Nhưng lần này lại vô cùng nhạt nhòa.

"muội thật thu hút ánh nhìn!" – Diệp Doanh nhìn lướt qua trang phục của Diệp Dung nhoẻn miệng cười.

"chúng ta đi thôi trời cũng không còn sớm nữa đâu!" – Diệp Minh nhìn qua trang phục của hai muội muội trước mặt mình có chút không hài lòng nói. Diệp Doanh nhoẻn miệng cười, không phải nàng không hiểu được suy nghĩ của ca ca mình, đi đến trước mặt Diệp Minh, nàng cười và đặt tay lên tay anh trấn an y rồi bước lên xe ngựa. tiếp đến là Diệp Dung. Diệp Minh ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa khác!

Hoàng cung đối với Nhan Diệp Doanh không có gì là xa lạ, nơi này là cả một trời ám ảnh với nàng, tù ngục cả một đời và cũng là nơi cuối cùng chấm dứt cuộc đời của nàng, nói đến Hoàng Cung trong đầu Diệp Doanh chỉ là những ký ức đau buồn sợ hãi. nhìn ánh mắt hấp háy hân hoan của Nhan Diệp Dung trong lòng Diệp Doanh có chút chua chát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!