Chương 60: Khả nghi

Đôi con ngươi của Kỷ Thiên Hạo chợt trầm xuống, khoé môi anh cong lên tạo thành một nụ cười khổ sở:

"Giải tán, mọi người về ngủ hết đi!"

Anh ngáp một cái như không hề để ý, sau đó duỗi lưng lười biếng rời khỏi thư phòng.

Kỷ Gia Phong như vỡ vụn đứng bất động tại chỗ, anh buồn bã nghĩ về sự mất kiểm soát tối nay của mình. Đáng chết!

Anh dùng sức nện một đấm lên mặt bàn, lúc anh ngẩng mắt lên thì vừa lúc chạm vào đôi con ngươi đầy chế giễu của selena.

Lúc Lý An Nhiên về tới phòng thì Cố Niệm Niệm đã chạy vào phòng tắm rồi. Cô đứng bên ngoài gõ cửa phòng tắm, cô vốn muốn an ủi Cố Niệm Niệm vài câu nhưng bên trong lại truyền tới những tiếng khóc nấc nghẹn ngào yếu ớt của Cố Niệm Niệm.

Một con người luôn luôn hùng hùng hổ hổ như cô, đột nhiên lại phải đi an ủi một con vật nhỏ yếu ớt như thế thì đúng là khó thật.

Cô khẽ thở dài, cô đành phải ngồi xổm xuống trước cửa phòng tắm chờ đợi con vật nhỏ yếu đuối ra ngoài. Nửa tiếng sau, Cố Niệm Niệm bước ra ngoài với khoé mắt đỏ hoe.

Lý An Nhiên vội vàng đứng dậy, khi cô nhìn vào đôi con ngươi mang đầy uỷ khuất của Cố Niệm Niệm thì cũng không biết nên nói gì nữa: Niệm Niệm… Cô nuốt nước bọt: Thực ra…

Lý An Nhiên vốn định sẽ buông những lời dịu dàng dễ nghe để an ủi Cố Niệm Niệm, nhưng cô lại tự mắng trong lòng, như thể cô cảm thấy những lời uỷ mị não nề này thật sự không phù hợp với hình tượng của cô chút nào, nên cô cũng không muốn làm khó tế bào não của mình nữa.

Thế là, cô nhìn chăm chăm vào Cố Niệm Niệm sau đó hung hăng mở miệng:

"Cố Niệm Niệm! Cô nói đi! Cô muốn cánh tay trái hay cánh tay phải của Kỷ Gia Phong, bà đây sẽ tìm người đi chặt tay hắn như bứng một cọng rau cho cô!"

Cố Niệm Niệm cười phụt một tiếng, đột nhiên cô xông tới ôm chầm lấy Lý An Nhiên:

"Lý An Nhiên, cô thật là lương thiện."

Lý An Nhiên vốn rất phản cảm với cái ôm của Cố Niệm Niệm, bà đây cũng đâu có chơi les, sao mà đám con gái cứ ôm lấy ôm để thế. Nhưng khi cô nghe thấy Cố Niệm Niệm nói

"Lý An Nhiên, cô thật là lương thiện" thì liền sững người lại: con vật nhỏ này đang khen cô thật đó sao?

Lý An Nhiên cô sống cả nửa đời rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô lương thiện đó, cái mùi vị này…cũng không tệ nha!

Thế là, đáy lòng Lý An Nhiên liền lâng lâng như bay vì câu nói của Cố Niệm Niệm nên đã để mặc cô ôm khá lâu.

Vừa ăn cơm sáng xong, Cố Niệm Niệm liền nấp trong phòng không ra ngoài nửa bước. Còn Lý An Nhiên và selena thì đang bận rộn đấu khẩu Ám tiễn thương nhân (*). Lúc này, Kỷ Thiên Hạo đột nhiên cầm theo một rổ dâu tây vừa mới hái xuống bước vào phòng khách:

"Các mỹ nữ, đang bận sao."

Kỷ Thiên Hạo hời hợt đặt rổ dâu xuống bàn, anh giương đôi mắt lặng lẽ tìm kiếm bóng hình của Cố Niệm Niệm.

(*) Nôm na là đánh lén, nhưng trong ngữ cảnh này ý như nói bóng nói gió.

Dâu tây?! Lý An Nhiên nhìn vào rổ dâu tây tươi ngon đầy ắp, khuôn mặt mỹ lệ không kìm được một vẻ kinh hỉ:

"Kỷ Thiên Hạo, sao anh biết em thích ăn cái này?"

Đôi con ngươi lạnh lùng của Kỷ Thiên Hạo khẽ híp lại, sau đó nhàn nhạt mở miệng:

"Thì ra cô cũng thích ăn thứ này sao?"

Lý An Nhiên nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn lập tức chìm nghỉm xuống. Cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó cầm lấy chiếc remote TV bấm loạn xạ không ngừng.

Nhìn thấy Lý An Nhiên trong phút chốc liền trở nên không vui, selena liền đắc ý cất giọng nói:

"Thiên Hạo à, đã lâu em không được ăn dâu tây tươi ngon như vậy rồi, còn nhớ lúc chúng ta ở bên Mỹ, mỗi lần đến mùa này chúng ta lúc nào cũng đi hái dâu tươi hết."

Khuôn mặt của selena tràn đầy những ý cười ngọt ngào hạnh phúc như đang bay bổng trong thế giới hồi ức đẹp đẽ của cô ta vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!