"Sẽ không bị nhốt ở đây mãi." Kỷ Thiên Hạo lười biếng lên tiếng.
"Anh nghĩ ra cách rồi?"
Kỷ Thiên Hạo thật sự không muốn phá bỏ khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, nhưng không có cách nào, cuối cũng anh vẫn nhún vai nói:
"Không phải là tôi đã nghĩ ra cách mà là bọn chúng cuối cùng cũng sẽ xử lý chúng ta."
Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm lại lên tiếng:
"Kỷ Thiên Hạo, anh nói chúng ta thật sự sẽ chết ở đây sao?"
Rất có khả năng!
"Tại sao anh lại không lo lắng gì hết vậy?"
"Tôi lo lắng, chúng ta sẽ không chết sao?" Kỷ Thiên Hạo nhìn cô một cách kỳ lạ.
"Nhưng cũng phải có phản ứng chứ?"
Cố Niệm Niệm không nói nên lời, im lặng một lúc, cô lại lên tiếng:
"Kỷ Thiên Hạo, hay là anh thương lượng với bọn chúng đi, chúng ta giao tiền chuộc có được không?"
Tại sao lại là tôi?
Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo mắt, lường biếng lên tiếng.
"Bởi vì trông anh có vẻ rất có tiền." Cố Niệm Niệm bĩu môi, chột dạ nói.
Kỷ Thiên Hạo suy nghĩ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Cố Niệm Niệm, khẽ hừ một tiếng nói:
"Cho dù thương lượng được, vậy ai sẽ là người trả tiền chuộc?"
Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm rất có nghĩa khí lên tiếng: Kỷ Gia Phong!
Đáp án này khiến Kỷ Thiên Hạo rất thích thú, anh lại nhích đến bên cạnh Cố Niệm Niệm, tò mò hỏi:
"Tôi cứ nghĩ sẽ là Cố Thanh Hoa, tại sao lại là Kỷ Gia Phong?"
"Bởi vì anh ta có tiền."
Đương nhiên là! Bởi vì cô không muốn anh cả mình rơi vào nguy hiểm, vậy nên trước mắt chỉ có Kỷ Gia Phong là có vẻ tốt.
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo lại, giọng nói cũng không còn thoải mái như trước. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút chột dạ của Cố Niệm Niệm, bất mãn bĩu môi:
"Nói dối! Cẩn thận mũi của em sẽ bị dài ra."
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng sờ lên mũi của mình. Vẫn tốt!
"Anh cảm thấy cách này của tôi thế nào?" Cố Niệm Niệm hưng phấn hỏi.
"Chả ra sao. Em sợ anh cả của em bị thương nên không để anh ta tới, sao em lại không lo lắng Kỷ Gia Phong rất có khả năng vì việc này mà mất mạng? Lại nói dù sao anh ấy cũng là anh cả của tôi, em như vậy cũng thật là ích kỷ?"
Cố Niệm Niệm lập tức nghẹn lời, mím môi, cô buồn bã lên tiếng:
"Hóa ra anh vẫn lo lắng cho Kỷ Gia Phong."
Lo lắng cái rắm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!