Chương 44: Anh khiến tôi buồn nôn

Cố Niệm Niệm liếc nhìn bữa sáng trên mặt đất và có chút sững sờ, khẽ liếm môi, cô thật sự rất thích ăn rau. Nghiêng đầu, cô liếc nhìn Kỷ Thiên Hạo, sau đó bưng cháo và trứng gà qua: Ăn cơm thôi.

Từ trưa qua đến bây giờ, cô không hạt cơm vào bụng, thực sự có chút đói.

Kỷ Thiên Hạo uể oải liếc nhìn bữa sáng, đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia lạnh ý. Rất tốt! Xem ra da của ai đó lại bị ngứa rồi! Mặc dù anh đang tức giận, nhưng lại che đậy rất tốt.

Chỉ nhìn một nơi nào đó trong phòng, khuôn mặt lộ ra sự u ám khác thường.

Cố Niệm Niệm thấy Kỷ Thiên Hạo không lên tiếng, cô đặt bữa sáng trước mặt anh, cắn môi dưới, sau đó hào phòng lên tiếng:

"Mỗi người một nửa, anh ăn trước đi."

Mặc dù, cô vẫn còn tức giận với Kỷ Thiên Hạo, nhưng bây giờ hai người đang cùng một cảnh ngộ nên phải thương lấy nhau, lúc này Cố Niệm Niệm không muốn khiến Kỷ Thiên Hạo cảm thấy tủi thân.

Kỷ Thiên Hạo liếc nhìn Cố Niệm Niệm, sau đó dịu dàng nói:

"Tôi không đói, em ăn đi."

Cố Niệm Niệm bối rối liếc nhìn anh, sau đó cầm chiếc thìa đưa đến trước mặt Kỷ Thiên Hạo:

"Anh ăn một chút đi, trứng gà mỗi người một quả." Mặc dù bụng của cô đói đến mức kêu cục cục rồi, nhưng Cố Niệm Niệm lại là một cô gái lương thiện, một người vợ tuyệt vời!

Kỷ Thiên Hạo không nhịn được thở dài trong lòng.

"Tôi thật sự không đói, em mau ăn đi." Cho dù có đói, lúc này Kỷ Thiên Hạo tuyệt đối không thừa nhận.

Nhưng Cố Niệm Niệm có chút do dự, vẫn nhét chiếc thìa vào tay Kỷ Thiên Hạo:

"Vậy anh ăn thử một miếng đi."

Đôi mắt Kỷ Thiên Hạo lộ ra sự dịu dàng, cảm động nhận lấy chiếc thìa, sau đó xúc một ít, cho vào miệng từ từ nhai. Sau đó đưa chiếc thìa lại cho Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm nhận lấy chiếc thìa nhưng lại không di chuyển, mà đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiên Hạo.

Cuối cùng qua ba giây, cô mới há miệng lớn để ăn.

Sau khi ăn hết nửa bát, cô đột nhiên dừng lại, khẽ chớp mắt, lại cẩn thận nhìn Kỷ Thiên Hạo, điều này khiến Kỷ Thiên Hạo cảm thấy có chút khó hiểu:

"Em đang nhìn gì thế?"

Cố Niệm Niệm múc một thìa cháo đưa đến miệng, mơ hồ không rõ lên tiếng:

"Tôi đang nhìn xem anh có phải ứng trúng độc không."

Kỷ Thiên Hạo không nói lên lời, sự cảm động lúc nãy lập tức biến mất không một dấu vết.

"Kỷ Thiên Hạo, anh thật sự không có cảm giác?" Cố Niệm Niệm sau khi ăn hết bát cháo, không yên tâm hỏi lại lần nữa.

Khóe miệng Kỷ Thiên Hạo khẽ giật giật, nghiến răng hung dữ nói:

"Trực tiếp bắn chết chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều việc chuyển chúng ta đến đây sau đó làm một bữa ăn, hạ độc giết chết chúng ta!"

Cố Niệm Niệm khẽ chớp mắt, sau khi phân tích đơn giản, lúc này mới yên tâm tổng kết nói: Chính là như vậy. Đặt chiếc bát sang một bên, cô cầm một quả trứng đặt vào tay Kỷ Thiên Hạo, hào phóng nói: Mỗi người một quả.

Kỷ Thiên Hạo tức giận trừng mắt với cô, giọng nói vẫn đầy sự tức giận:

"Yên tâm đi, trong trứng gà không có độc!"

Cố Niệm Niệm kinh ngạc mở to đôi mắt, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh:

"Em biết! Trực tiếp bắn chết chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều việc chuyển chúng ta đến đây sau đó làm một bữa ăn, hạ độc giết chết chúng ta!" Biểu cảm trên khuôn mặt cô đầy sự ngạc nhiên, giống như đang nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!