Chương 40: Không có dũng khí yêu anh

"Phải! Chính là cái tên đấy." Cố Niệm Niệm gật gù.

Nghe thấy thế, Cố Thanh Hoa hơi ngạc nhiên, sau đó bất động thanh sắc nói:

"Không bằng như vậy đi, em gọi cô ấy đến nhà chúng ta cùng ăn cơm đi."

Cố Niệm Niệm ngây ngốc chớp chớp mắt: Có thể không? Cố Thanh Hoa trừ là khi cần thiết còn đâu rất ít khi để người khác đến nhà ăn cơm, ngay cả Bùi Tiêu Diễn cũng là bàn xong cong việc thì lập tức rời đi.

"Đương nhiên có thể, cô ấy là bạn của em mà."

Cố Thanh Hoa nói rất bình tĩnh:

"Thuận tiện gọi điện cho nhà họ Kỷ nói một tiếng, đừng khiến bọn họ lo lắng."

Không cần đâu.

Cố Niệm Niệm cúi xuống, nếu cô không gọi điện, cô nghĩ Kỷ Thiên Hạo sẽ rất nhanh đến nhà họ Cố thôi. Mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe, tâm tình của cô bị một tầng bụi phủ lên.

Nếu như nói, về nhà đối với Cố Niệm Niệm mà nói là một loại chờ mong, mỗi một lần về nhà đối với cô mà nói biến thành một loại đau thương.

Cố Tư Thành thấy Cố Niệm Niệm về, lấy quả bóng chơi bóng rổ ném về phía cô may mà cô tránh kịp, cô tức giận nhìn Cố Tư Thành.

Cố Tư Thành nhún vai tỏ vẻ vô tội: Đồ ngốc!

Cố Niệm Niệm bĩu môi liền quay sang thì vừa hay thấy Lý An Nhiên đi vào:

"Cố Niệm Niệm, tôi đến rồi."

Cố Thanh Hoa thấy Cố Niệm Niệm không có động tác gì cả liền tiến đến:

"Chào cô, tôi là anh cả của Niệm Niệm, Cố Thanh Hoa."

Anh ta mỉm cười, chủ động đến gần Lý An Nhiên.

Cố Niệm Niệm hơi ngẩn ra, sắc mặt lúng túng, vốn muốn bước lên nhưng lại ngừng lại.

Lý An Nhiên ngại ngùng đáp lại một nụ cười không mấy tự nhiên, lịch sự bắt tay với Cố Thanh Hoa, sau đó mau chóng đi đến bên Cố Niệm Niệm để Cố Thanh Hoa đứng đó một mình.

Lý An Nhiên cũng không phải cố tình bất lịch sự với Cố Thanh Hoa, tại cô ta đối với loại đàn ông chủ động bắt chuyện với cô ta thì đều không nể mặt mũi.

Nếu thật sự muốn nói gì thì Cố Thanh Hoa khá tốt, dù gì anh ta cũng sờ được tay của Lý An Nhiên tiểu thư người ta rồi, so sánh một chút, các công tử quyền quý khác thật đáng thương biết bao, bởi vì Đồng đại tiểu thư lúc nào cũng lạnh lùng.

Không phải Cố Thanh Hoa cho Lý An Nhiên ấn tượng tốt, mà là thân phận của anh ta

---Anh trai của Cố Niệm Niệm.

"Cố Niệm Niệm, hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, nghe nói tối nay có tôm hùm, đó chính là món tôi thích nhất." Rất rõ ràng, Lý An Nhiên đối với bữa cơm của nhà họ Cố không có hứng thú. Nguyên Nhân? Tự nhiên là nhớ đến Kỷ nhị gia người ta rồi.

Không phải tất cả Bạch mã hoàng tử đều khiến người ta thích, có lúc giống như ác ma cũng rất đáng yêu.

"Thế nhưng, tôi không dễ dàng gì mới về nhà được một lần, chuyện kia tôi còn chưa nói với anh cả nữa." Cố Niệm Niệm cắn môi, thấy rất khó xử.

"cô Lý nếu đã thích tôm hùm rim, tôi sẽ kêu nhà bếp đi chuẩn bị." Cố Thanh Hoa cười ôn nhã, không khó nghe ra ý nịnh nọt bên trong.

Lý An Nhiên tập mãi thành quen, ấn tượng về Cố Thanh Hoa thấp đi một chút. Thế nhưng Cố Niệm Niệm rất thương tâm, bởi vì anh cả trước nay chưa từng cười với ai như vậy.

Trên bàn ăn, Cố Thanh Hoa rõ ràng đối với Lý An Nhiên nhiệt tình, điều này càng khiến Cố Niệm Niệm cảm thấy một trận chua xót.

Thì ra, Lý An Nhiên nói thật sự không sai, người theo đuổi cô ta quả thật là ùn ùn kéo đến, bởi vì lão ba của cô ta là Lý Lập quốc...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!