Cám ơn cha. Cố Niệm Niệm đứng dậy đi lên lầu trở về phòng, cô chỉ thu dọn vài đồ vật đơn giản, ở cửa phòng gặp Kỷ Thiên Hạo.
Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô, sự im lặng hồi lâu bị phá vỡ bởi lời nói đây máu tanh của anh:
"Nếu như em muốn nhìn thấy cái đầu xinh đẹp của Cố Thanh Hoa chứa ở trong bình rượu bị nghiền nát, thì em bây giờ có thể trở về"
Cố Niệm Niệm nghe thấy liền run lên, đôi chân thoáng lui về sau một chút. Nói thật, đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo giờ phút này thật sự khiến cô sợ hãi.
Kỷ Thiên Hạo hài lòng gật gật đầu, rồi sau đó đưa ô mai trong tay cho cô: Ăn xong lại tìm tôi
Cố Niệm Niệm hoảng sợ gật đầu, rất không lễ phép dùng sức đóng cửa lại. Ngăn cách với ánh mắt có lực sát thương lớn đó, Cố Niệm Niệm cảm thấy một chút chua xót, về phần tại sao chua xót, Cố Niệm Niệm không dám đi sâu vào lý do.
Ánh mặt trời rất ấm, Cố Niệm Niệm đi siêu thị trở về, vừa vặn trông thấy Cố Tư Thành với bộ dạng ngang ngược càn rỡ xuất hiện ở trước biệt thự của nhà họ Kỷ.
Cô chậm rãi đi qua, lúc còn ước chừng khoảng cách mười bước, liền nghe thấy Cố Tư Thành hét lên: Cố Niệm Niệm!
Cố Niệm Niệm thật sự rất muốn quay đầu rời đi, có một người anh trai thích la hét như vậy, cô cảm giác rất mất mặt, nhưng cô vẫn là nhịn xuống, bước một đến gần Cố Tư Thành nói:
"anh hai, anh tìm em?"
Cố Tư Thành liếc nhìn thấy băng vệ sinh trong túi xách của cô, rồi sau đó cười cười đùa cợt:
"Hóa ra em vẫn còn dùng thương hiệu này? Thật đáng yêu, anh thích!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm lập tức đỏ bừng, một đôi tay yếu ớt như không xương bịt miệng Cố Tư Thành, lớn tiếng quát:
"Cố Tư Thành, anh muốn chết à!"
Cố Tư Thành dùng sức trừng mắt nhìn Cố Niệm Niệm, hất đôi tay nhỏ bé của cô, tức giận cùng cô hét lên:
"Cố Niệm Niệm, em dám mang tên mang họ của anh ra gọi, em mới là muốn chết đó!"
Cố Niệm Niệm không hiểu Cố Tư Thành muốn gì, lại càng không hiểu vì sao cùng anh ấy la hét, cô lập tức cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì vậy, mơ hồ xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ buông thả hai vai hỏi:
"anh hai, anh tìm em rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Sắp đến tết rồi, anh hai nhớ em" Chẳng qua là một câu đơn giản như thế lại khiến cho Cố Niệm Niệm cứng đơ tại chỗ.
Thời gian lặng lẽ qua đi, mãi đến lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng:
"Vậy chúng ta về nhà thôi".
Trên đường đi Cố Tư Thành thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Niệm Niệm, ánh mắt dò hỏi khiến cô rất không thoải mái. Cô ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái hỏi:
"anh hai, anh muốn nói cái gì?"
Cố Tư Thành hắng giọng, mặc dù anh cả đã cảnh cáo anh, không cho phép hỏi Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo có quan hệ gì, nhưng anh chính là nhịn không được tò mò muốn biết.
Vì vậy, anh rất ngạo nghễ mở miệng:
"Niệm Niệm, em cùng tên lưu manh nhà họ Kỷ kia rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Cố Niệm Niệm nghe thấy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kì lạ, cô chột dạ nhìn Cố Tư Thành, lắp bắp:
"Cái gì mà quan hệ gì, anh ấy là em trai của Kỷ Gia Phong, chỉ đơn giản như vậy."
Cố Tư Thành hừ lạnh hai tiếng, nhìn ánh mắt của Cố Niệm Niệm tràn ngập sự nghi ngờ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!