"Người phụ nữ chết tiệt! Cô muốn cắn thịt tôi làm bữa tối à." Giọng nam quen thuộc làm Cố Niệm Niệm ngẩn ra, cô vội bật chiếc đèn đầu giường, khuôn mặt khó chịu của Kỷ Thiên Hạo xuất hiện trước mặt cô:
"Anh, anh, anh... Sao lại là anh?!"
"Không phải tôi thì là ai?"
Tuy nói là nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận hành động vừa rồi của Cố Niệm Niệm khiến Kỷ Thiên Hạo mừng thầm, ít nhất lúc Cố Niệm Niệm tưởng hắn là Kỷ Gia Phong đã cự tuyệt.
"Anh không phải nói đêm nay anh..." Lời nói đột nhiên dừng lại, rõ ràng giờ Cố Niệm Niệm mới phục hồi tinh thần lại:
"Kỷ Thiên Hạo chết tiệt, anh lại dám đùa giỡn tôi?!" Cầm lấy gối đầu trên giường, Cố Niệm Niệm hung hăng đập hắn.
Đồng thời, trong lòng lại ảo não, lúc nãy khi hắn vừa bước ra, sao lại không nhìn người rõ ràng đã làm rùa rụt đầu?
Kỷ Thiên Hạo nhướn mày: Nhỏ giọng chút.
Anh! Cố Niệm Niệm há mồm hung hăng cắn Kỷ Thiên Hạo một cái, chợt nghe thấy giọng nói của người hầu từ bên ngoài truyền tới:
"Mợ cả, xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Niệm Niệm ngẩn ra, vội vàng nói:
"Không có việc gì, tôi vừa gặp ác mộng thôi." Trán cô chảy mồ hôi lạnh, sợ khoảnh khắc tiếp theo người hầu sẽ đẩy cửa vào.
Nghe thấy cô nói không có việc gì, người hầu rất nhanh rời đi. Cô tức giận trừng khuôn mặt tươi cười gian trá như thực hiện được mục đích của Kỷ Thiên Hạo, xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
Kỷ Thiên Hạo buồn cười mặc quần áo xuống giường, lúc đi tới cửa lại chậm rãi nói:
"Kỷ thị gần đây đang có một công trình lớn, Kỷ Gia Phong tạm thời sẽ không ở nhà, yên tâm đi."
Khẽ hát một bài hát, hắn lén lút ra khỏi phòng của Cố Niệm Niệm, khóe miệng gợn lên một nụ cười đắc ý. Không thể phủ nhận, lúc nãy hắn cố ý làm cho Cố Niệm Niệm nhận lầm hắn là Kỷ Gia Phong.
Người phụ nữ nhỏ này từng sùng bái Kỷ Gia Phong như vậy, hắn thật muốn xem nếu Kỷ Gia Phong muốn lên giường của cô, cô có đồng ý vô điều kiện hay không.
Kết quả thí nghiệm rất vừa lòng, cứ như vậy, hắn chẳng những xác định người phụ nữ nhỏ này sẽ không dễ dàng hiến thân cho Kỷ Gia Phong, hơn nữa cũng coi như trừng phạt cô, ai bảo hôm nay cô làm trò trước mặt Cố Thanh Hoa không cho hắn mặt mũi như vậy.
Người phụ nữ nhỏ bướng bỉnh nên bị trừng phạt.
Quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Cố Niệm Niệm, hắn lái xe ra ngoài. Chiếc xe việt dã màu đen trong đêm tối nhanh chóng lái đến một tòa nhà cũ bị bỏ hoang gần bờ sông.
Tòa nhà cũ này đã tồn tại mấy chục năm rồi, xa xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh tối đen, cực kỳ giống mấy địa điểm án mạng trong bộ phim kinh dị.
Bán kính ba bốn mét xung quanh cỏ dại mọc thành bụi, hoàn toàn không có người sinh sống.
Kỷ Thiên Hạo xuống xe, hắn đứng trước tòa cũ, rất nhanh liền thấy một chiếc xe vận tải kiểu cũ có rèm che lái tới. Khi chiếc xe tải giảm tốc độ, mấy người đàn ông vạm vỡ từ trên xe bước xuống.
Nhờ ánh sáng của ánh trăng, bọn họ vội vàng gỡ hàng, ước chừng một phút đồng hồ hàng đã gỡ xong, tòa nhà cũ vừa mới ồn ào phút chốc lại rơi vào yên tĩnh.
"Ông chủ, anh điều động nhân lực như vậy vì hai cái hộp rách này? Nếu anh muốn, trực tiếp phân phó một tiếng, đừng nói là mấy cái cột nát, ngay cả cái xe tiên tiến nhất anh em cũng lấy cho anh hai chiếc."
Tên cầm đầu thấy Kỷ Thiên Hạo tới trước một bước rồi, vội vàng chạy ra tiếp đón anh.
"Đừng nhiều lời vô nghĩa, đổi sang xe khác đưa những thứ kia tới nhà họ Cố đi." Kỷ Thiên Hạo thản nhiên nhìn thoáng qua người nọ, hạ mệnh lệnh ngắn gọn.
Người nọ ngẩn ra, bỗng nhiên kinh hô:
"Ông chủ, không phải ác quá rồi sao?"
Kỷ Thiên Hạo miễn cưỡng liếc mắt nhìn người nọ một cái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!