Giọng cô ấy đầy tức giận.
"Cái tên Thẩm Thanh Trạc này có khốn nạn không, không biết hủy hoại tiền đồ người khác chẳng khác nào g.i.ế. c cha g.i.ế. c mẹ à? Chỉ có tí chuyện cỏn con mà cứ dai dẳng mãi!
"Hạ Hạ, cậu đừng lo, tớ sẽ đi tìm hắn. Không được thì tớ yêu đương với hắn luôn, lấy lòng hắn không được à!"
Tôi: ?
Không cần thiết đến vậy đâu.
Nhưng còn chưa kịp nói, Lâm Mạt đã cúp máy cái rụp.
Tôi lo lắng đợi một lúc, rồi cũng nhận được tin nhắn từ Lâm Mạt.
Cô ấy ngập ngừng: "Hạ Hạ, Thẩm Thanh Trạc cứ nhất quyết bắt cậu phải tự liên hệ. Hay là để tớ gửi số điện thoại của anh ta cho cậu, cậu gọi thử xem?"
"Cậu đừng sợ, cùng lắm thì để ba mẹ tớ ra mặt, nhà họ Thẩm dù sao cũng phải nể mặt họ."
Tôi không muốn làm khó Lâm Mạt, sau khi cúp máy liền ngơ ngác nhìn dãy số cô ấy gửi.
Tôi hít sâu một hơi, rồi vẫn quyết định gọi.
"Chào anh Thẩm Thanh Trạc, tôi là Hạ Thanh Hoan…"
"Cuối cùng cũng không trốn nữa? Bắt em gỡ tôi khỏi danh sách chặn cũng phiền thật đấy."
Anh thở dài: "Xuống đi."
"Hả?"
"Tôi đang ở dưới ký túc xá của em, cái chỗ quỷ quái này tìm mệt chết."
Tôi vội vã chạy đến cửa sổ, quả nhiên thấy một người đàn ông đang đứng bên dưới.
Chiếc xe đen bên cạnh anh phủ đầy bụi, sắc mặt Thẩm Thanh Trạc thì mệt mỏi vô cùng.
Từ đây đến Đế Đô phải hơn ngàn cây số, còn nhiều đoạn đường núi nữa.
Anh tức giận đến mức phải lái xe đường xa như vậy chỉ để đến tìm tôi tính sổ sao!
Tôi không dám chần chừ, nhanh chóng chạy xuống.
Vừa gặp mặt, Thẩm Thanh Trạc đã đưa tay ra, làm tôi hoảng sợ nhắm chặt mắt lại.
Kết quả là bàn tay ấy chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Bản lĩnh chỉ tới thế thôi à? Học người ta đi nói dối, lừa gạt?"
Giọng nói không giấu được ý cười.
Tôi lén mở một mắt ra, thấy anh dường như vẫn khá bình tĩnh, bèn khẽ hỏi: "Anh đến đây làm gì…"
"Đòi nợ."
"500.000 tôi nhất định sẽ trả cho anh."
"Tôi không đến vì tiền."
Cũng đúng, thiếu gia như anh đâu thiếu tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!