Nghe đến cái tên đó, tim tôi nhói lên một chút, rồi giả vờ thản nhiên lắc đầu.
Lâm Mạt ngập ngừng một lát rồi mới nói với tôi.
"Tớ nghe người ta nói dạo này anh ta tinh thần không ổn lắm, hay cáu gắt, còn cô lập hơn cả trước, đến cả mạt chược cũng không chơi nữa, suốt ngày nhốt mình trong phòng vẽ.
"Mặc dù người này đúng là có chút khó ưa, nhưng tớ cảm giác anh ta đối với cậu… khá nghiêm túc đấy.
"Hạ Hạ, dạo trước tớ cũng thành thật với bạn trai về thân phận thật của mình, anh ấy buồn thật, nhưng vẫn tha thứ cho tớ. Thật ra tớ thấy Thẩm Thanh Trạc không phải người hẹp hòi đâu, hay là cậu đi tìm anh ta, nói rõ mọi chuyện đi."
Nói xong, Lâm Mạt gửi cho tôi vài tấm ảnh.
"Không phải tớ từng kể Thẩm Thanh Trạc đăng bài khoe yêu đương trên vòng bạn bè sao, đây là mấy tấm người ta gửi cho tớ, cậu xem đi."
Tôi mở ra xem.
Toàn là những bài đăng anh ấy chia sẻ trong thời gian tôi với anh ấy "yêu nhau".
Ngày 7 tháng 3.
Một bức ảnh xe đẩy mua sắm.
Chú thích: [Bạn gái nhà ai có thể tính nhẩm giá tiền chính xác ngay cái liếc mắt? Ồ, là bạn gái nhà tôi đấy.]
Ngày 9 tháng 5.
Một tấm ảnh chụp bóng lưng tôi.
Chú thích: [Chậc, quả không hổ là bạn gái của nghệ sĩ, đến bóng lưng cũng nghệ thuật thế này.]
Ngày 1 tháng 6.
Một bức ảnh túi bùa hộ mệnh.
Chú thích: [Vì muốn bên tôi, vợ tôi còn đăng ký với Phật tổ rồi. Còn có thể làm gì, chỉ có thể cưng chiều thôi.]
Vòng bạn bè dừng lại ở bài đăng đó.
Tôi vò nhẹ tà áo, thở ra một hơi thật dài.
Lâm Mạt nói đúng, người sai là tôi.
Trước khi đi… ít nhất cũng nên nói lời xin lỗi.
Tôi không dám trực tiếp hẹn anh gặp mặt, nên định đến phòng vẽ chặn người.
Rõ ràng mới chỉ nửa tháng, mà khi quay lại tâm trạng tôi đã hoàn toàn khác.
Tay tôi xách theo chiếc bánh kem tôi tự làm để tạ lỗi.
Tôi hít sâu một hơi, đang định gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng người trò chuyện.
"Vẫn là An Nhã có mặt mũi, bao nhiêu lần tụi mình hẹn anh Trạc đều không chịu ra. Vừa nghe đại mỹ nhân An về nước, phòng vẽ lập tức mở cửa lại."
Tôi vẫn nhớ cái tên An Nhã này, hình như là "bạch nguyệt quang" mà Thẩm Thanh Trạc luôn nhớ mãi.
Bước chân tôi khựng lại, đứng yên trước cửa.
Sau đó, một giọng nữ dịu dàng cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!