Chương 7: (Vô Đề)

Thẩm Thanh Trạc cũng nhìn cậu ta, mắt híp lại, liếc thấy túi thơm trong túi cậu ấy.

Lập tức giơ tay lấy ra: "Cái gì đây?"

"Anh làm gì vậy, cái này là Hạ Hạ tặng em…"

Thẩm Thanh Trạc mặc kệ, ngón tay thon dài cầm túi thơm xem tới lui, lưỡi khẽ đẩy má.

"Em tặng à?"

Mặt tôi trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu.

"Ngay cả túi bình an cũng mua số lượng, Lâm Mạt — không đúng, bây giờ nên gọi cô là Hạ Hạ mới đúng — rốt cuộc cô còn cái gì là thật?"

Sáu đôi mắt đồng loạt nhìn tôi, môi tôi khô khốc.

"Tôi…"

"Đủ rồi!"

Lâm Mạt thấy tôi lúng túng liền lên tiếng, như nữ hiệp đứng chắn trước mặt tôi.

"Thẩm Thanh Trạc, đủ rồi đấy! Đến cả bạn gái mình là ai còn không rõ, anh ngu vậy lấy tư cách gì trách người ta."

Cuối cùng Thẩm Thanh Trạc bật cười vì tức.

"Đúng vậy, tôi là đồ ngu, tôi đúng là đồ ngu chính hiệu!"

Có vài người trong biệt thự vẫn chưa hiểu chuyện, hai chàng trai bước lại hỏi: "Anh Trạc, có chuyện gì vậy? Bánh kem ở đằng sau chuẩn bị xong hết rồi, bọn em khi nào ra?"

Trên đầu đối phương cài một chiếc băng đô.

Trên đó viết to: "Đồng ý anh ấy."

Ánh đèn xanh lấp lánh chiếu lên dòng chữ, nhấp nháy liên tục.

Thái dương Thẩm Thanh Trạc giật giật, giơ tay gỡ băng đô xuống ném xuống đất.

"Tất cả cút đi cho tôi."

Trên đường về chẳng ai nói lời nào.

Lâm Mạt ngồi cạnh tôi, tôi đã lúng túng đến mức không biết nên đối mặt với hai chị em họ thế nào.

"Lâm Mạt, tớ… xin lỗi."

Cô ấy xua tay lia lịa.

"Không sao không sao, chuyện đi xem mắt là tớ nhờ cậu mà, coi như do tớ giật dây."

Tôi cúi đầu, mắt hoe đỏ.

Lâm Mạt nâng mặt tôi lên, giọng nhẹ nhàng.

"Hạ Hạ, thật sự không sao đâu.

"Huống chi tớ cũng biết rõ hoàn cảnh nhà cậu, sao mà trách được chứ."

Thật ra nói ra thì cũng chẳng có gì to tát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!