Chương 9: Gặp chuyện ở căn tin

Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ. Phía dưới, hình ảnh hai cô cậu học sinh có vẻ đẹp tựa như mỹ miều. Nhi cặm cụi cúi đầu chép bài, chép hết vở này lại chép vở khác, chép hoài chép mới tới nỗi bàn tay rã rời, từng ngón tay xinh đẹp của Nhi sưng tấy hết lên.

Còn Trần Nhật Vũ, hắn như phớt lờ Nhi, thản nhiên ngồi nghe nhạc, đôi mắt khẽ khép mờ, đầu hắn lắc qua lắc lại du dương theo điệu nhạc như một thằng điên, theo Nhi là thế.

- Ê, ê ê.

Sau khi ông thầy ngưng công cuộc giảng bài bước vào chỗ ngồi, để học sinh tự làm bài tập, Nhi mới khều khều Vũ gọi hắn. Hắn đang nghe nhạc là bị người khác làm phiền không tránh khỏi khó chịu, Vũ cau có cất giọng lạnh lùng:

- Cái gì?

- Tôi đã chép bài cho anh rồi, anh không nghe giảng, lại đi nghe nhạc, thế quái nào lên lớp nổi?

- Chuyện của tôi, cô là ôsin, không liên quan thì đừng hỏi nhiều.

Dù gì Nhi cũng chỉ quan tâm tới cậu chủ hách dịch của nó chút xíu thôi mà, ấy vậy mà Vũ dám nỡ lòng nào phang câu nói đau lòng như thế.

Nhi nhăn răng cắn chặt, trong lòng nổi lên rõ ràng sự ghen ghét, nó giật phăng chiếc tai nghe của Vũ ra, hắn đang bị động nhưng vẫn may đỡ chụp được tai nghe, suýt rơi xuống đất. Đến lượt Vũ thay đổi sắc thái, hắn nhìn Nhi, vành tai ửng đổ, đôi mắt thoáng nét giận giữ.

- Cô làm gì thế hả?

- Im đê cậu chủ!! Tôi ngứa mắt ấy mà.

- Con nhỏ chết tiệt!

- Vũ đang trong trạng thái như ngưu ma vương, nhưng bỗng chốc hắn ta nhoẻn miệng cười, nụ dười dê xòm.

- Hay là cô đang muốn làm cho tôi chú ý đến cô?

- Giề giề?

Cái gì?

- Nhi bị sốc bởi câu nói quá sức điên rồ của Vũ.

- Anh bị bệnh tự tin khoe cá tính lâu năm rồi hả? À chắc thế... lần đầu gặp anh tôi cũng thừa biết anh bị bệnh tự tin nhan sắc thái quá rồi mà.

- Cô...

- Bị Nhi giễu cợt, Vũ cứng họng.

- Cô kiếc gì? Thôi tôi không đôi co với anh nữa, im đi cho tôi học bài.

- À đúng rồi, thể loại như cô làm sao có cùng đẳng cấp để nói chuyện với tôi... nhỉ?

- Vũ nhếch mép đểu giả, khuôn mặt hách dịch của hắn lại được xuất hiện. Bị nói trúng tim đên, Nhi bặm môi, máu điên tiết dồn lên tận não.

- Anh nói cái gì hả?

- Tôi không cần nhắc lại cô cũng hiểu được mà... ôsin!

- Trần Nhật Vũ!

- Huỳnh Tuệ Nhi!

Giọng nói ồm ồm bất chợt phát ra chính xác là của ông thầy, lẽ ra nãy giờ nó chẳng để ý ông thầy đã bước đến gần bàn nó từ lúc nào rồi. Nói chuyện trong giờ học mà bị bắt quả tang quả thật nhục mặt, ấy vậy mà Trần Nhật Vũ chẳng thể hiện sắc thái biểu cảm nào là ngại gì cả.

Nhi từ từ đứng lên, nó cứ cúi gằm đầu mặc cho ông thầy đứng đó thao thao bất tuyệt.

- Em...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!