Chương 4: Chuyển nhà bất ngờ

Vũ cất giọng ngang phè phè phá tan sự tĩnh mịch:

- Sắp xếp ổn thỏa chưa?

- Ổn thỏa gì cơ?

- bao nhiêu dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Nhi.

- Việc làm osin, cô sắp xếp ổn thỏa chưa?

- À ừ, tôi nói cho ba mẹ và họ đã đồng ý rồi!

- Ừ... cô...

Hắn ta còn đang lấp lửng câu chữ đã bị nó nhảy tọt vào trong họng bằng tiếng la thất thanh như phải gió:

- AAAAAA!!!! PHỞ!!!!

- Thì sao?

- Cảm thấy khó chịu bực dọc khi bị người khác cắt ngang lời nói của mình, Vũ nhíu mày khó chịu.

- Tôi đói quá à, nãy chưa kịp ăn tối anh đã kêu tôi ra đây rồi. Đi ăn đi, nha! Nha!

- Nhi xoa xoa bụng, hai mắt to long lanh chớp chớp, nó làm điệu cún con tỏ vẻ tội nghiệp. Thật ra Nhi đang lợi dụng tình thế để muốn ăn ké, không cần trả tiền. Vũ khẽ nhíu mày, hàng mi dài phía dưới chợt xao động.

Có vẻ như... hành động của Nhi... đáng yêu chết mất!!!

- Đi!!

Câu nói thô kệch của Vũ đã làm trái tim Nhi nở hoa. Ôi! Ôi!! Hạnh phúc quá đi mất. Nó chạy như điên như dại đến quán, lựa chỗ ăn thích hợp với phong thủy. Hắn là hắn cũng đói lắm nhưng che dấu bên trong tấm lòng sâu thăm thẳm, ai đâu thể hiện ra như con hâm giống nó.

Hai tô phở thiệc to ngay trước mắt, mùi hương thơm lan tỏa quyến rũ nó, thơm nức mũi luôn! Không để chờ đợi lâu, nó ăn tới tấp với ý niệm trong đầu

"hay là mình cứ bất chấp hết, ăn như heo đi". Nhi không hè sợ mập, tại vì một lí do đơn giản, nó ăn đến mấy cũng không thể nào mập được.

Điều đó đã được cả nhà Nhi và hàng xóm bên cạnh công nhận là chính xác. Ăn hoài không mập!! Lạ nhỉ? Chính nó cũng chẳng biết lí do.

Vũ dán mắt nhìn chằm chằm vào nó, tốc độ ăn phải trên cả đỉnh, cực đỉnh. Nhi đã luyện tập cách nhai và nuốt cho nhanh sao? Nó ăn nhanh đến chóng mặt. Đến Vũ cũng phải bất ngờ ngạc nhiên xen lẫn vào đó là sự khâm phục đôi chút.

- Chuyện gì thế?

- bất chợt nó ngẩng đầu lên một ngột, nhìn hắn đầy khó hiểu, Vũ thoáng chút giật mình nhưng rồi vẻ mặt bình thường lại quay trở lại.

- Chuyện gì?

- Nãy giờ anh cứ nhìn tôi chằm chằm đó.

- Không có gì đâu.

- Vũ nhàn nhạt trả lời.

- Anh không ăn hả? Phở trương lên rồi kìa, không có hứng ăn à?

- Ừ! Nhìn cô tôi mất hứng ăn rồi.

- Vậy thì tôi ăn giùm cho nhá!

- Nhi vui mừng hớn hở bê tô phở của Vũ sang chỗ mình trong khi chưa được sự cho phép của đối phương, nó tự nhiên như ruồi. Thật may mắn khi hắn ta chưa động vào gì hết. Giờ đây, trước mặt Nhi là hai tô phở to chà bá, kiểu này nó được một bữa no nê thấy ngán luôn đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!