Chương 11: Một chút đặc biệt

- Kia kìa! Kia nữa kìa... chỗ này này...

- Vũ quơ tay hết chỉ dưới sàn nhà rồi chỉ lên trần nhà.

- Bụi bẩn mạng nhện đấy! Dọn sạch sẽ cho tôi.

- Biết rồi!

- Nhi bực tức gắt lên một tiếng, Vũ làm như nó là siêu nhân không bằng.

- Tôi không có ba đầu sáu tay như Na tra truyền kì đâu. Từ từ đã chứ.

Quả thực là từ cái hôm chuyển nhà đến giờ, mới chỉ có vài ngày thôi nhưng đối với Nhi cứ như mấy tháng vậy. Ở đây bị bắt làm ôsin không công, chả bù cho nhà nó, ngủ ăn mỗi ngày chẳng cần làm gì.

Nghĩ lại Nhi thấy nhớ nhà quá đi, nhớ cả ba mẹ, từ cái hôm chuyển nhà nó còn chưa có thời gian gọi cho ba mẹ nữa chứ.

Nhi bị bắt làm việc như một con thú, nó tức quá, tức đến xì khói nổ đầu, tức đến trào máu, nhưng cuối cùng cũng chả làm gì được. Đành ngậm ngùi nghe theo cậu chủ chó chết.

- Nấu bữa tối đi, nửa tiếng nữa phải có đồ ăn.

Vũ vừa ngóc đầu ngồi coi ti vi vừa nói. Nhi đen mặt, nấu ăn! Một khoản công việc cực kì nặng nhọc như một cực hình đáng sợ. Khi ở nhà, chỉ có mẹ Nhi là vào bếp nấu ăn thôi, đơn giản vì nó chẳng thể nào học nấu ăn nổi.

Nếu có hoàn tất được một món ăn nhưng gia vị của nó lại khủng khiếp vô cùng, có lẽ số phận đã định sẵn cho Nhi rằng nó không có duyên với cái nhà bếp. Chân tay luống cuống, làm ăn chả đâu vào đâu, chỉ tổ cho cái nhà bếp thành bãi chiến trường, một đống tro tàn.

Tuy Nhi không giỏi trong khoản nấu ăn, nhưng biết làm sao giờ? Nấu thì phải nấu thôi, thằng cha Vũ đã ra chỉ thị rồi thì khó cãi lại. Đi vào trong bếp, Nhi từ từ mở cửa tủ lạnh.

- Wow... nhiều nguyên liệu quá!!

Bắt đầu bắt tay vào công việc, chẳng biết nấu món gì, Nhi quăng đại tất cả nguyên liệu từ tủ lạnh ra. Nó bắt đầu bóc hành, lột vỏ tỏi, khi đôi mắt đã bắt đầu ứa những giọt nước mắt trước sự ngáo ngơ của Nhi, nó chẳng để ý rằng trong phòng bếp có máy gọt vỏ hành tỏi.

- Hơ hơ...

- Nhi nhíu mắt, chớp chớp mắt, đôi khi lại nhắm tịt mắt lại.

- Cay quá đi...

Nó lấy tay dụi dụi, nước mắt nước mũi đâu ra chảy tèm nhem, nó khụt khịt mũi. Chả hiểu sao củ hành chết tiệt có cái quái gì mà hăng thế không biết, hơi cay đâu ra bay hết vô mắt nó.

Nhi cố gắng nghiêng người về phía sau để tránh tiếp xúc gần với tỏi, tay Nhi cố bóc nốt củ tỏi còn lại mặc dù có đôi chút khó khăn.

- A!

Nhi rít lên khẽ đau, một giọt máu đào rơi tách xuống dưới chiếc thớt nhỏ bé. Lưỡi dao đã cứa nhầm vào tay nó thay cho củ tỏi, chết tiệt! Nhi cau mày, khẽ nhăn răng khi thấy máu, nó sợ máu, sợ màu đỏ, chả hiểu sao lại thế.

- Cô sao thế?

Ban nãy Vũ có nghe thấy tiếng nó A lên thì vào xem thử. Nhi giật mình quay mặt lại, tay nó vẫn nắm chặt nơi vết thương nhằm ngăn máu chảy ra. Thấy Vũ, nó chả lời cụt ngủn.

- Dao chặt nhầm chỗ, vào tay, chảy máu!

- Hửm?

- Vũ nhíu mày đi đến, nhìn xuống nơi vết thương đang từ từ rỉ máu. Khá sâu, không băng bó kịp thời có khi lại bị nhiễm trùng. Nhìn vào ngón tay tội nghiệp, Vũ lại nhìn Nhi bằng một đôi mắt lạ lẫm hoàn toàn.

- Cô làm ăn kiểu gì đây hả? Vụng về vừa thôi chứ?

- Gì nữa?

- Nhi há hốc mồm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!